Hic, mệt chết tui rồi. Đầu năm học vào mà quá trời việc, vừa về nhà là ngủ, tui tranh thủ lắm mới dịch được chương này. Qua đoạn thời gian này tui sẽ ra truyện thường xuyên hơn. Mong mọi người ủng hộ. Chương này tui dịch hơi vội nên sai chỗ nào mọi người comment tui sửa nha. Vào truyện hoi.
-----------
Điểm khác nhau lớn nhất giữa chương trình《 Bảo bối của chúng ta 》 và các chương trình có trẻ con chính là, cha mẹ cùng nhau tham dự chương trình.
Chương trình quay tổng cộng bốn tập, mỗi một tập sẽ là một điểm du lịch khác nhau, tập đầu tiên đích đến của bọn họ là thành phố du lịch trứ danh ở Tây Nam, một năm bốn mùa như mùa xuân, Côn Minh —— một nông thôn nhỏ.
Tới đón Diệp Thanh Thanh và Quý Vãn đi sân bay chính là người đại diện và trợ lý của Quý Vãn.
Người đại diện và trợ lý cũng không phải lần đầu tiên gặp Diệp Thanh Thanh, nhưng cách lần trước gặp Diệp Thanh Thanh cũng có một đoạn thời gian. Trước khi gặp mặt, hai người còn có chút lo lắng không biết Diệp Thanh Thanh còn nhớ bọn họ hay không, không nghĩ tới vừa thấy mặt Diệp Thanh Thanh đã hướng hai người cười một cái thật ngọt ngào, đáng yêu đến mức người đại diện và trợ lý điên cuồng che ngực.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Thanh Thanh và trợ lý đã thân quen, trợ lý nắm tay Diệp Thanh Thanh dẫn cậu đi mua đồ uống.
Nhìn hai người đi xa, người đại diện Lâm Dư mới mở miệng nói: “Ngày hôm qua sau khi em lên hot search không bao lâu liền có account marketing ra tới mang tiết tấu, chị hoài nghi là…… động tác của bên kia.”
Cô không nói rõ ra, nhưng Quý Vãn cũng hiểu là đang nói về Chu Thiến.
Lần này cùng Chu Thiến tham gia chương trình, cũng là không có cách nào khác. Quý Vãn không muốn cùng Chu Thiến trở mặt nhưng ân oán giữa hai người cũng không phải một hai ngày, nếu đoàn đội của cô ta làm này đó cũng không kỳ lạ.
Suy tư một lát, Quý Vãn mở miệng: “Phiền chị Lâm giúp em để ý hành động của bên kia với, nhằm vào em thì không sao, nhưng nếu là nhằm vào Thanh Thanh……”
Lâm Dư chạy nhanh nói: “Em yên tâm, chị biết nên làm như thế nào.”
Cô lo lắng, vẫn là Quý Vãn……
“Ba Thanh Thanh, còn không có chắc chắn sao?” Lâm Dư không nhịn được hỏi.
Quý Vãn rũ mắt, giấu đi cảm xúc ở đáy mắt, sau một lúc lâu mới thần sắc như thường nói: “Còn không có, nhưng mà cũng không cần quá lo lắng, ngay từ đầu chúng ta đã nó với đạo diễn việc này, đạo diễn cũng đồng ý rồi.” Nếu Diệp Hoài Thư không tham gia cả một mùa cũng không sao.
Lâm Dư đâu có lo lắng cái này.
Ngày hôm qua lúc phát sóng trực tiếp ba của Thanh Thanh không có lộ diện, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc liền có người bịa chuyện hôn nhân của Quý Vãn tan vỡ, cô lo sau này nếu Diệp Hoài Thư tiếp tục không ra mặt, chuyện này sẽ nháo lớn.
Nhưng Quý Vãn đã nói như vậy, Lâm Dư cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, rốt cuộc cô cũng biết rõ kế hoạch của Quý Vãn.
Nếu Quý Vãn thật sự quyết định ly hôn, cô cũng sẽ kiên định mà đứng ở phía của Quý Vãn, ai kêu cô là người đại diện Quý Vãn đâu?
……
Diệp Thanh Thanh và Quý Vãn vừa xuống máy bay, đã bị tổ chương trình đón lên xe chuyên dùng, kỳ một cứ như vậy bắt đầu.
Mặc dù đã vào đông, nhưng khí hậu phương nam vẫn ấm hơn phương bắc, vừa lên xe Quý Vãn đã thay cho Diệp Thanh Thanh một bộ quần áo khác.
Ngồi xe cả một buổi sáng, Diệp Thanh Thanh đã rất mệt mỏi, thay xong quần áo liền ghé vào trong lòng Quý Vãn ngủ. Chờ đến khi cậu ngủ một giấc dậy, lại phát hiện bọn họ vậy mà còn ở trên xe.
Chỉ là cảnh sắc ngoài cửa sổ đã từ thành thị biến thành nông thôn, một mảnh màu xanh lá hiện ra trước mắt, làm Diệp Thanh Thanh không nhịn được dựa vào cửa sổ, mở to đôi mắt tròn xoe, không chớp mắt mà nhìn ngoài phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cameraman chú ý tới cảnh này, lặng lẽ đem camera nhắm ngay Diệp Thanh Thanh. Cởi ra áo lông vũ dày nặng, lúc này mới phát hiện chỉ có trên mặt Diệp Thanh Thanh mới có chút mập mạp của trẻ con, còn trên người thì không có tí nào, là cơ thể bình thường trẻ con.
Trợ lý quay phim Phỉ Phỉ thấy thế, không nhịn được lại lần nữa cảm thán, sao lại có đứa trẻ ngoan như vậy a!!!!
Từ lúc đón Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh, bọn họ đã ngồi ở trên xe ba tiếng đồng hồ. Thời gian ngồi xe dài như vậy, ngay cả người lớn bọn họ đều đã có chút mệt mỏi, càng đừng nói tới trẻ con.
Nửa tiếng trước, trong group công tác còn có đồng nghiệp oán giận, nói đứa trẻ của gia đình đi cùng bọn họ đã khóc nháo hết nửa tiếng, nửa tiếng! Dỗ như thế nào cũng không được, một hai phải xuống xe.
Lúc sau vẫn là bọn họ ngừng xe ở ven đường, chờ đứa trẻ ở bên ngoài chơi hơn mười phút rồi mới xuất phát một lần nữa.
Có đồng nghiệp quan hệ tốt hỏi tình huống bên này của Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ liền nói thật:
【 Sau khi lên xe Khanh Bảo vẫn luôn nói chuyện phiếm với Quý Vãn, nói mười phút rồi đi xem phim hoạt hình, xem khoảng một tiếng, sau đó đi ngủ nửa tiếng, hiện tại đang ngắm phong cảnh ~】
【??? 】
【 không khóc? 】
【 không nháo? 】
【 không khoa học!!! 】
【 sao lại có đứa trẻ ngoan như vậy!!! 】
Phỉ Phỉ nhìn các đồng nghiệp phát ra hâm mộ, ghen ghét, tức giận, vừa lòng mà đóng WeChat.
Chờ cô ngẩng đầu mới phát hiện, bọn họ sắp tới điểm đến, cô lập tức quay đầu nói với Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh: “Chúng ta sắp tới rồi.”
Diệp Thanh Thanh cũng chú ý tới logo ven đường của tổ chương trình, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Quý Vãn.
Quý Vãn hướng Diệp Thanh Thanh vươn tay, trấn an nói: “Không phải sợ đâu.”
Diệp Thanh Thanh lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn: “Thanh Thanh không sợ.” Cậu đã chuẩn bị tốt rồi.
Tài xế ngừng xe ở sân trước một ngôi nhà nông, ở bên cạnh con đường, còn hai chiếc xe đã dừng lại. Thực rõ ràng, trước khi Quý Vãn tới đã có hai gia đình tới rồi.
Quý Vãn nắm tay Diệp Thanh Thanh từ trên xe xuống dưới, dẫm lên con đường làm từ đá cuội đi vào.
Mới vừa đi vào, liền vang lên thanh âm của người chủ trì: “Chúng ta hãy hoan nghênh gia đình thứ ba của chúng ta, Quý Vãn và con trai của cô Diệp Thanh Thanh!”
Trong viện tức khắc vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
“Hoan nghênh hoan nghênh.”
Đêm qua trước khi ngủ, Diệp Thanh Thanh đã xem video phát sóng trực tiếp cùng ngày trên iPad nên liếc mắt một cái cậu liền nhận ra hai gia đình trước mặt là ai.
Đứng ở gần cửa là gia đình Hoắc Minh Kiệt, con gái Hoắc Thu Thu cùng tuổi với Diệp Thanh Thanh, đều là ba tuổi. Cô gái nhỏ được nuôi dưỡng rất cẩn thận, lúc này đang được Hoắc Minh Kiệt ôm vào trong ngực.
Gia đình bên cạnh là Đàm Văn Vũ, con trai là Tiểu Dương năm nay 6 tuổi, cũng là đứa trẻ lớn nhất mùa này.
Hoắc Minh Kiệt lúc trước có cùng hợp tác với Quý Vãn, là người đầu tiên đi lên chào hỏi với Quý Vãn.
Quý Vãn cười cùng đoàn người bắt tay, lại giới thiệu Diệp Thanh Thanh với mọi người.
Đứa trẻ trắng nõn nắm tay Quý Vãn từ phía sau bước ra tới, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Không có biện pháp, thật sự là Diệp Thanh Thanh lớn lên quá đẹp!
Làn da trắng tuyết, ngũ quan tinh xảo lại linh động, giống như một cái tinh xảo búp bê Tây Dương.
Quý Vãn giới thiệu từng người một, Diệp Thanh Thanh liền cong lên đôi môi hồng nhuận, mềm mại mà kêu một tiếng chú hoặc dì.
Bộ dáng ngoan ngoãn này, không chỉ có nhân viên công tác nhìn thích, ngay cả bên cạnh Đàm Văn Vũ, Tiểu Dương cũng rất thích, chỉ vào Diệp Thanh Thanh nói mẹ của cậu: “ Mẹ, sau này con cũng phải tìm bạn gái xinh đẹp giống Thanh Thanh.”
Lời này vừa nói, tức khắc chọc mấy người lớn cười ha ha.
Diệp Thanh Thanh nhìn Tiểu Dương, khuôn mặt tinh xảo nhíu lại, có chút không vui mà chu cái miệng nhỏ: “Thanh Thanh là con trai, không phải con gái!”
Tiểu Dương sửng sốt, nhanh chóng nhìn về phía Đàm Văn Vũ.
Đàm Văn Vũ cười đến chảy nước mắt, trong lúc nhất thời không rảnh trả lời Tiểu Dương.
Vẫn là mẹ Tiểu Dương, Tống Tình trả lời: “Đúng vậy, Thanh Thanh là con trai, không phải con gái nha.”
Tiểu Dương khϊếp sợ mà há to miệng.
Lại nhìn lông mi dài của Diệp Thanh Thanh, lại nhìn mũi miệng tinh xảo của Diệp Thanh Thanh, thậm chí còn vươn ngón tay, muốn chọc khuôn mặt Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh nghiêng đầu, né tránh tay Tiểu Dương.
Tiểu Dương thu hồi tay, miệng mín lại: “Con không tin! Con không tin lớn lên giống búp bê Tây Dương như vậy lại là con trai!”
Thấy Tiểu Dương sắp khóc lên, sắc mặt Tống Tình trầm xuống, nhàn nhạt mà nhìn cậu một cái.
Nức nở đã tới bên miệng rồi lập tức bị cậu nuốt trở về, có chút ấm ức mà nhìn Tống Tình.
Tống Tình thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Đàm Văn Vũ.
Đàm Văn Vũ ho nhẹ một tiếng, thu lai nụ cười của mình, ngồi xổm xuống cười với Diệp Thanh Thanh nói: “Tiểu Dương nhà của chúng ta rất thích Thanh Thanh, Thanh Thanh đừng tức giận với thằng bé được không?”
Diệp Thanh Thanh sẽ không so đo với một hùng hài tử đâu, cậu sảng khoái gật gật đầu, chỉ là dùng giọng có chút buồn rầu nói: “Con không tức giận, ai biểu Thanh Thanh lớn lên đẹp đâu, không trách anh ấy.”
Nghe những lời này Đàm Văn Vũ sửng sốt nửa ngày.
Nhưng thật ra Tống Tình không nhịn được, vui vẻ.
Quý Vãn nghe được con trai mình nói những lời này, không nhịn được duỗi tay che kín mặt.
Tự luyến như vậy, nhất định không phải học cô!
Hoắc Thu Thu trong lòng ngực Hoắc Minh Kiệt nhìn nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói với Hoắc Minh Kiệt: “Ba ba, đi xuống.”
Hoắc Minh Kiệt: “Muốn đi xuống?”
Hoắc Thu Thu gật đầu.
Hoắc Minh Kiệt liền đem Hoắc Thu Thu đặt ở trên đất.
Hoắc Thu Thu đi đến trước mặt Diệp Thanh Thanh, hướng cậu lộ ra một nụ cười.
Hoắc Minh Kiệt xem thấy lạ, dùng khuỷu tay chọc vợ mình Thẩm Thi Mạn: “Có điểm lạ nha, con gái chúng ta vậy mà chủ động cười với người khác.”
Thẩm Thi Mạn rất hiểu Hoắc Thu Thu, bất đắc dĩ nói: “Con bé chính là một cái nhan khống, anh không phải không biết.”
Hoắc Minh Kiệt rất vui vẻ: “Mặc kệ như thế nào, rốt cuộc không cần bế con bé, rất mệt luôn.”
“Anh mới bế có bao lâu đâu?” Thẩm Thi Mạn lười vạch trần chồng mình.
Tiểu Dương ở bên cạnh ấm ức một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần, đi đến trước mặt Diệp Thanh Thanh, muốn nói lại thôi.
Diệp Thanh Thanh làm bộ không có nhìn ra ý tưởng của cậu bé, quay đầu hỏi Hoắc Thu Thu: “Tớ vừa thấy ở bên ngoài có bướm, cậu có muốn đi xem không?”
Hoắc Thu Thu nhìn đến anh trai đẹp liền không rời được mắt, mặc kệ Diệp Thanh Thanh nói cái gì liền gật đầu: “Xem!”
Tiểu Dương nghe vậy bĩu môi: “Kia có cái gì đẹp?”
Diệp Thanh Thanh không có để ý đến cậu bé, đi ra phía ngoài, Hoắc Thu Thu không chút do dự đi theo.
Nhìn hai người đi vài mét rồi, lúc này Tiểu Dương mới do dự mà cũng đi theo.
Chỉ là không đợi bọn họ đi ra tới sân, liền nghe được một tiếng cười truyền đến: “Xem ra chúng ta đã tới trễ rồi?”
Bước chân Diệp Thanh Thanh dừng lại, Hoắc Thu Thu cùng Tiểu Dương đi theo cũng ngừng lại.
Đứng ở sân trước là một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, tầm mắt sắc bén của cô ta dừng tại Diệp Thanh Thanh, trong mắt bay nhanh hiện lên một tia chán ghét, lại không chút dấu vết mà biến mất.
Phía sau truyền đến thanh âm người chủ trì: “Gia đình thứ tư của chúng ta cũng tới rồi, chúng ta hãy hoan nghênh gia đình của Chu Thiến!”
Nghe được tên Chu Thiến, không ít nhân viên công tác có biểu tình vi diệu, ngay cả Đàm Văn Vũ cũng không nhịn được liếc mắt Quý Vãn một cái.
Trên mặt Quý Vãn trước sau treo nụ cười, không nhìn ra chút cảm xúc dư thừa.
Chu Thiến nắm tay Gia Gia, bên cạnh đứng là Hứa Vũ Thành, ba người cùng nhau đi vào sân.
Lúc sau vẫn là nói chuyện, đi đến trước mặt Quý Vãn, nụ cười trên khóe miệng Chu Thiến càng lớn hơn nữa, thậm chí nhiệt tình mà ôm Quý Vãn một cái: “Này vẫn là lần đầu tiên hợp tác chúng ta đúng không?”
Quý Vãn bị một cái ôm nhiệt tình của Chu Thiến làm hoang mang, nhưng cũng không có đem nghi ngờ của mình lộ ở trên mặt, mà là phối hợp nói: “Là lần đầu tiên.”
Chu Thiến lôi kéo tay Gia Gia giới thiệu: “Đây là con gái của tôi, con trai cô đâu?”
Quý Vãn hướng Diệp Thanh Thanh vẫy vẫy tay.
Diệp Thanh Thanh đi trở về tới bên cạnh Quý Vãn.
Lúc Chu Thiến vào sân, ánh mắt đầu tiên liền thấy Diệp Thanh Thanh, đứa nhỏ này lớn lên quá đẹp, gần như là kế thừa hết ưu điểm của cha mẹ. Chính là như vậy, mới làm cô ta chán ghét.
Chu Thiến áp xuống cảm xúc trong lòng, nhiệt tình mà cùng Diệp Thanh Thanh chào hỏi, sau đó đem Gia Gia đẩy đến trước mặt Diệp Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đây là con gái của dì, Gia Gia, sau này các con hãy làm quen với nhau nha.”
Người phụ nữ trước mặt này diễn vai người tốt, Diệp Thanh Thanh cũng không nhường, cười gật đầu, không làm cô ta nhìn ra sơ hở.
Giới thiệu xong con gái, Chu Thiến lại nói chuyện với Hoắc Minh Kiệt và Đàm Văn Vũ, đột nhiên, giống như cô ta nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Quý Vãn: “Đúng rồi, Quý Vãn, sao lại chưa thấy ba của Thanh Thanh vậy?”
Một câu nói nhẹ nhàng, lại dẫn tới tầm mắt mọi người ở đây nhìn về phía Quý Vãn. Hoắc Minh Kiệt và Đàm Văn Vũ hai người đã sớm phát hiện chỉ có Quý Vãn dẫn con trai tới, liên tưởng đến các tin tức nói Quý Vãn ly hôn, bọn họ đều rất có ánh mắt, không có hỏi nhiều.
Ai ngờ Chu Thiến trực tiếp đâm thủng tầng giấy này, đem sự phơi bày ở bên ngoài, cũng không biết cô ta là cố ý hay là vô ý.
Quý Vãn nhíu mày nhỏ đến mức không thể phát hiện, lúc cô chuẩn bị mở miệng,
Lại nghe Diệp Thanh Thanh thanh thúy mà nói trước: “Ba đang bận làm việc ạ, du lịch lần này là Thanh Thanh thay ba đi cùng mẹ.”
Chu Thiến ra vẻ kinh ngạc: “Phải không? Bận như vậy à, cũng không có thời gian cùng các con tới quay chương trình? Dì còn tưởng rằng……”
Diệp Thanh Thanh cười đánh gãy lời nói của cô ta, dùng giọng điệu thiên chân nói: “Đúng vậy, ba phải kiếm tiền nuôi Thanh Thanh và mẹ, cho nên rất bận đó.”
Nụ cười trên mặt Chu Thiến tức khắc phai nhạt vài phần.
----------------
Hay là mỗi lần tui dịch khoảng nửa chương, dài quá tui chia thành ba. Dịch như vậy mọi người sẽ có truyện đọc nhanh hơn. Mọi người thấy sao.