Lúc Kiều Ngưng bị quản gia “mời” đi ra ngoài , Diệp Thanh Thanh đã tắm sạch sẽ thơm tho nằm ở trên giường.
Diệp Chấn Hưng bị độ lạnh trên người Diệp Thanh Thanh dọa sợ, sau khi ôm Diệp Thanh Thanh rời đi, hết dẫn cậu đi tắm nước ấm, rồi lại liên hệ bác sĩ gia đình.
Chờ đến sau bác sĩ gia đình xác định Diệp Thanh Thanh không bị cảm lạnh, Diệp Chấn Hưng vẫn không yên tâm, yêu cầu bác sĩ cho Diệp Thanh Thanh một ít thuốc phòng cảm lạnh, lúc này mới thả người rời đi.
Sau khi Diệp Thanh Thanh tắm rửa xong ra tới, người trông trẻ đã chuẩn bị xong thuốc phòng cảm. Chỉ là lúc này bà đứng ở cửa có chút do dự không biết có nên đi vào hay không, làm sao để Diệp Thanh Thanh uống thuốc vẫn luôn là một vấn đề nan giải, trong nhà ngoại trừ Mạnh Bội Liên, ai cũng không thể dỗ Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn uống thuốc.
Nhưng mà mọi người đều thấy chuyện xảy ra khi nãy, Diệp Chấn Hưng còn ra lệnh không cho Mạnh Bội Liên bước vào phòng này nửa bước, lúc này ai dám vi phạm?
Do dự mãi, người trông trẻ vẫn là bưng thuốc vào phòng, Diệp Chấn Hưng ở phòng trong, vươn tay nói với bà: "Đưa cho tôi đi.”
Người trông trẻ lập tức đồng ý, nhưng cũng không rời đi, nghĩ nếu lát nữa Diệp Chấn Hưng làm không được, bà sẽ đi dỗ Diệp Thanh Thanh.
Khi Diệp Chấn Hưng bưng thuốc đi đến mép giường, Diệp Thanh Thanh đã vùi mình vào cái chăn mềm mại, tắm rửa xong cậu liền mệt mỏi, lúc này cái đầu nhỏ của cậu đều bị gối bao lấy, lông mi dài còn dày run lên như cánh bướm, tái nhợt trên mặt đã rút đi, chỉ còn lại một tầng đỏ bừng.
Trong lòng Diệp Chấn Hưng mềm nhũn, đồng thời cũng thấy khó khăn, ông chưa bao giờ cho Diệp Thanh Thanh uống thuốc, bây giờ đút cậu uống thuốc như thế nào?
Lúc ông do dự, chỉ thấy đứa nhỏ sắp ngủ, bỗng nhiên mở bừng mắt, sau khi thấy rõ là Diệp Chấn Hưng, cậu mềm mại gọi: “Ông nội.”
Trong mắt Diệp Chấn Hưng mang theo ý cười, nhẹ nhàng lên tiếng, đi đến đầu giường ngồi xuống.
Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào cái ly ông cầm trên tay, giống như phản ứng lại đây là cái gì, lông mày xinh đẹp tức khắc nhíu lại, khóe miệng cũng dẩu lên.
“Là thuốc sao?” Diệp Thanh Thanh hỏi.
Diệp Chấn Hưng đột nhiên thấy đau đầu, nghĩ đến Diệp Thanh Thanh sẽ náo loạn, ông đột nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy còn không bằng làm người trông trẻ……
Hả?
Diệp Chấn Hưng cúi đầu thấy Diệp Thanh Thanh xoay người từ ổ chăn ngồi dậy, đem tay nhỏ đã được sưởi ấm vươn tới, đỡ lấy tay của Diệp Chấn Hưng , sau đó liền uống ừng ực ly nước pha với thuốc phòng cảm, ly thuốc nhanh chóng không còn một giọt.
Diệp Chấn Hưng: “!”
Người trông trẻ: “!!”
Hương vị của thuốc phòng cảm pha nước thực sự khó uống, nhưng đối với Diệp Thanh Thanh uống thuốc từ nhỏ đến lớn mà nói, cái này đã xem là dễ uống như nước.
Diệp Thanh Thanh không muốn lại bị bệnh, dù không thích uống thuốc, cậu đều sẽ cắn răng uống xong.
Vị thuốc khó chịu quen thuộc đọng lại trong miệng, làm khuôn mặt tinh xảo của Diệp Thanh Thanh nhăn lại.
Diệp Chấn Hưng kinh ngạc nhìn cảnh này, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, Diệp Thanh Thanh uống xong thuốc thì chớp chớp đôi mắt nhìn Diệp Chấn Hưng, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, khóe mắt cậu giống như dính vào chút vệt nước, thấy Diệp Chấn Hưng một lúc lâu cũng không nói chuyện, Diệp Thanh Thanh mới chép miệng nói: “Thanh Thanh ngoan ngoãn uống thuốc rồi, có thể được thưởng kẹo không?”
Việc này có cái gì không thể!
Diệp Chấn Hưng còn không kịp mở miệng, người trông trẻ đã phấn chấn mà đi ra ngoài lấy kẹo.
Diệp Thanh Thanh được ăn một viên kẹo vị sữa bò, cậu ngậm kẹo trong miệng, tươi cười ngọt ngào nói cảm ơn: “Cảm ơn ông nội!”
Tim Diệp Chấn Hưng đều mềm, nhịn không được duỗi tay xoa xoa tóc Diệp Thanh Thanh: “Ăn xong phải đánh răng rồi mới đi ngủ biết không.”
Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, tóc đen mềm mại trên đầu liền theo động tác của cậu lắc nhẹ.
Diệp Chấn Hưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cháu trai, hiếm thấy kiểm điểm lại chính mình.
Ngày thường ông bận làm việc, trong nhà mọi việc lớn nhỏ của Diệp Thanh Thanh đều giao cho Mạnh Bội Liên, thường thường đều là khi ông về đến nhà, Mạnh Bội Liên sẽ nói với Diệp Chấn Hưng một ít chuyện của Diệp Thanh Thanh.
Hôm nay Diệp Thanh Thanh lại ném bể một cái chén, lại làm hư một món đồ chơi, lại không ăn rau xanh, vân vân……
Tất cả đều chỉ là một mình Mạnh Bội Liên nói.
Lúc trước Diệp Chấn Hưng chưa bao giờ nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Mạnh Bội Liên, nhưng hôm nay……
Cảm xúc trong mắt Diệp Chấn Hưng trầm xuống, là ông sai.
Nghĩ đến đây, Diệp Chấn Hưng nhìn cháu trai ngoan ngoãn nằm trong chăn ăn kẹo, nhẹ giọng nói: “Thanh Thanh, ông nội hỏi cháu một chuyện được không?"
Diệp Thanh Thanh chớp đôi mắt, gật đầu.
Diệp Chấn Hưng nhìn cậu, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên tùy ý một chút, giống như là trò chuyện với nhau: "Vì sao con nói muốn đổi mẹ?”
Kẹo sữa ở đầu lưỡi đảo một vòng, hương vị tràn đầy trong miệng.
Diệp Thanh Thanh vẫn luôn không ngủ, chính là chờ Diệp Chấn Hưng hỏi vấn đề này, nghe vậy cậu lập tức rũ mắt xuống, lông mi nhẹ nhàng run run, như là có chút sợ hãi, lại co rúm một chút.
Diệp Chấn Hưng thấy phản ứng của cậu, chán nản vì giọng nói của mình vẫn không đủ nhẹ nhàng, dọa sợ Diệp Thanh Thanh, nhanh chóng nói bổ sung: “Con đừng sợ, ông nội chỉ hỏi một chút, nếu như con không muốn nói cũng không sao.”
Sao có thể không nói? Diệp Thanh Thanh nghe được lời này, liền thật cẩn thận mà ngẩng đầu, tựa như là xác định lời Diệp Chấn Hưng nói có thật hay không.
Sau một lúc lâu, cậu cắn kẹo trong miệng, hàm hồ nói: “Bà…… Nói mẹ không thích con……”
Diệp Chấn Hưng nghe được, tay đặt ở bên sườn liền nắm chặt.
Mạnh Bội Liên sao bà ta dám! Sao bà ta dám ở trước mặt một đứa bé ba tuổi tính kế Quý Vãn!
Khó trách mỗi lần Quý Vãn tới đón Diệp Thanh Thanh đi chơi, đứa nhỏ luôn kháng cự.
Mu bàn tay Diệp Chấn Hưng nổi gân xanh, đôi mắt đen nặng nề, hiển nhiên bị tức giận không nhẹ.
Diệp Thanh Thanh liếc nhìn sắc mặt của ông, có chút khổ sở, mang theo tia chờ mong cùng chứng thực hỏi: “Ông nội, mẹ…… thực sự không thích con sao?”
Diệp Chấn Hưng nghe được những lời này của cậu, lập tức áy náy không chịu được.
Đều do ông, Diệp Hoài Thư cùng Quý Vãn tin tưởng ông, mới đem cháu nội đưa tới nhà họ Diệp nuôi dưỡng, kết quả ông lại không biết nhìn người!
“Sao như vậy được?” Diệp Chấn Hưng đem Diệp Thanh Thanh ôm vào trong ngực, giọng nói ôn hòa trước nay chưa từng có, “ Mẹ con mang thai con mười tháng sinh con ra, cô ấy thích con nhất , ngay cả cha con đều phải xếp sau, sao cô ấy không thích con được chứ? Mẹ con chỉ là bận làm việc quá, ngày thường ít chăm sóc con, chờ lần này quay chương trình xong, ông nội sẽ nói với mẹ con thường xuyên ở bên con, được không?”
Đôi mắt Diệp Thanh Thanh hơi hơi sáng một chút: “Thật vậy ạ?”
Diệp Chấn Hưng nói: “Ông có bao giờ lừa con chưa?”
Diệp Thanh Thanh lộ ra một nụ cười rực rỡ, như là bởi vì rất cao hứng, thậm chí còn duỗi tay ôm lấy cổ Diệp Chấn Hưng, ở trên mặt ông hôn một cái thật to: “Ông nội tốt nhất!”
Diệp Chấn Hưng bị nụ hôn mang theo vị sữa của cậu làm cho ngốc, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Thanh Thanh chủ động hôn ông! Đợi Diệp Thanh Thanh đánh răng rồi đi ngủ, ông mới rời khỏi phòng, Diệp Chấn Hưng cảm thấy có chút không chân thật mà sờ sờ mặt của mình.
Sờ sờ một chút, sờ đến khóe miệng ông đều nhếch cao lên, buổi sáng ngày hôm sau chuyện thứ nhất ông làm, chính là bảo quản gia gọi điện thoại cho Quý Vãn, nói cô hôm nay lại đây sớm một chút.
Quý Vãn nhận được điện thoại sau khi quay xong một chương trình, sửng sốt một chút mới hỏi: “Sao ba lại gọi tôi qua sớm như vậy? Là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quản gia Lý chỉ nói một câu: “ Khoảng 10 giờ tối hôm qua, ông chủ ra lệnh cho tôi mời tiểu thư Kiều đi ra ngoài.”
Sau khi Quý Vãn tắt điện thoại, liền rơi vào suy tư, ngay cả khi người đại diện đi vào cũng không phát hiện.
Thấy biểu cảm này của cô, người đại diện có chút lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Vãn chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu.
Việc của nhà họ Diệp , cô không tiện nói cho người khác, đương nhiên cũng bao gồm người đại diện của cô.
Vội vàng tẩy trang, Quý Vãn liền lên xe trở nhà họ Diệp.
Ngoài cửa sổ, những cái cây lùi nhanh về phía sau, Quý Vãn nghĩ tới Kiều Ngưng, lông mày nhíu lại.
Một năm trước , Kiều Ngưng bắt đầu ở lại nhà họ Diệp, nghe Mạnh Bội Liên nói, trong nhà Kiều Ngưng xảy ra chuyện, cho nên mới dọn lại đây. Nhà của họ Diệp rất lớn, thêm một người ở cũng không phải là chuyện gì lớn, Diệp Chấn Hưng gật đầu, những người khác tự nhiên cũng sẽ không nói gì thêm.
Ban đầu ấn tượng của Quý Vãn đối Kiều Ngưng cũng không tệ lắm, rốt cuộc quanh năm suốt tháng thời gian cô ở nhà rất ít, Diệp Thanh Thanh ở nhà cũng là phiền Kiều Ngưng hỗ trợ chăm sóc, mỗi lần về nhà, Quý Vãn cũng sẽ mang cho Kiều Ngưng một ít quà, quan hệ hai người cũng tính là hòa hợp.
Cho đến tháng trước, lúc cô về nhà ——
Kỳ thật, Diệp Hoài Thư không thích cãi nhau với Quý Vãn, người này chính là một tên mặt lạnh, rất nhiều lần cãi nhau, đều chỉ là một mình Quý Vãn ồn ào, mặc kệ cô có lý hay không, người ta đều cảm thấy là cô vô cớ gây rối.
Nhưng mà nếu không cãi Quý Vãn lại không thể hết giận, cho nên còn không bằng cãi một trận.
Tháng trước cũng vậy, Quý Vãn đơn phương cùng Diệp Hoài Thư cãi một trận, lúc ấy tức đến choáng đầu, cô cũng mặc kệ bọn họ còn ở nhà họ Diệp, đem Diệp Hoài Thư đuổi ra ngoài phòng ngủ .
Chờ sau khi Quý Vãn bình tĩnh lại, cảm thấy không ổn, đi ra ngoài tìm Diệp Hoài Thư, cô lại thấy Kiều Ngưng ngồi sát Diệp Hoài Thư trong phòng khách, giọng nói mềm mại khuyên Diệp Hoài Thư không cần cãi nhau với mình.
Quý Vãn còn chưa có xuống lầu, cũng đã ngửi thấy được mùi trà nồng nặc, cô tức giận quay trở về phòng ngủ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Vãn lại khó chịu.
Tính cách Diệp Hoài Thư như thế nào , Quý Vãn hiểu quá rõ, cô đương nhiên biết Diệp Hoài Thư không có ý nghĩ gì với Kiều Ngưng, nhưng tâm tư Kiều Ngưng cũng không giấu được.
Từ ngày đó, Quý Vãn liền giữ khoảng cách với Kiều Ngưng.
Thậm chí lần này cô không quan tâm thái độ phản đối mãnh liệt của Diệp Chấn Hưng và Diệp Hoài Thư cũng muốn mang Diệp Thanh Thanh tham gia quay chương trình, ngoại trừ liên quan đến cuộc hôn nhân này, cũng có liên quan đến Kiều Ngưng.
Diệp Thanh Thanh vẫn còn nhỏ, đứa trẻ tuổi này đối với thế giới xung quanh vẫn chưa có một tiêu chuẩn đánh giá chính xác, đều là người lớn nói cái gì chính là cái đó, cô không dám tưởng tượng lúc mình không ở nhà, Kiều Ngưng có dạy hư Diệp Thanh Thanh hay không.
Nhưng có Mạnh Bội Liên ở, Quý Vãn cũng không thể trực tiếp lật mặt với Kiều Ngưng tiếp, cho nên cô mới nghĩ tới việc dẫn theo Diệp Thanh Thanh quay chương trình.
Quý Vãn tưởng thông qua tham gia chương trình lần này, cùng Diệp Thanh Thanh bồi dưỡng một chút tình cảm, chờ sau khi chương trình kết thúc, thuận lợi giữ con trai ở lại với mình.
Rốt cuộc, cô cũng không chắc khi mình ly hôn với Diệp Hoài Thư, mình có lấy được quyền nuôi con hay không.
Quý Vãn đã chuẩn bị tốt, chỉ là cô không nghĩ đến, vào thời điểm quan trọng này, Diệp Chấn Hưng lại không quan tâm Mạnh Bội Liên, trực tiếp đuổi Kiều Ngưng ra ngoài.
Quản gia Lý nói uyển chuyển, nhưng “Mời” người đi ra ngoài lúc 10 giờ đêm, cái này không phải là đuổi thì là cái gì?
Trong chớp mắt, xe đã dừng lại ở cửa lớn của nhà họ Diệp.
Lý quản gia tự mình mở cửa xe cho Quý Vãn , nhẹ giọng nói: “Thiếu phu nhân, ông chủ chờ cô ở phòng sách.”
Quý Vãn biết chắc là Diệp Chấn Hưng muốn nói với cô chuyện xảy ra tối hôm qua, nên không đi xem Diệp Thanh Thanh mà đi theo quản gia tới phòng sách.
Diệp Chấn Hưng nghe tiếng chân Quý Vãn đi vào, đầu cũng không ngẩng lên, bảo Quý Vãn ngồi xuống.
Quý Vãn nhìn khuôn mặt Diệp Chấn Hưng giống với Diệp Hoài Thư đến 70%, trong lòng yên lặng mỉa mai. Đôi cha con này đúng là gen di truyền rất tốt, không làm xong công việc của mình sẽ không quan tâm cô.
Cô ngồi xuống ở trên sô pha , uống hết nửa ly trà, Diệp Chấn Hưng mới ngẩng đầu lên từ núi tài liệu, mở miệng nói chuyện lại khiến cho Quý Vãn sửng sốt——
“Chương trình của các con còn thiếu đầu tư không? Ta đầu tư cho?”
Quý Vãn: “?”
Đầu tư cái gì?