Gia Gia vốn đang có chút cao hứng, chuẩn bị tiến lên đuổi theo Diệp Thanh Thanh, đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt quen thuộc.
Cô bé vừa ngẩng đầu, liền đôi mắt mang theo vài phần ý cười của Chu Thiến.
Bước chân Gia Gia khựng lại, hàng năm cô bé đều xem mặt đoán ý, quá hiểu Chu Thiến.
Dù lúc này Chu Thiến đang cười, nhưng loại nụ cười lại làm Gia Gia lạnh cả người, mặt trắng bệch.
Lúc này Chu Thiến mới chậm rãi tiến lên, nói thật nhỏ nhẹ: “Gia Gia, đừng quên mẹ đã nói cái gì với con nha, không được nghịch ngợm.”
Giọng điệu của cô không có nửa phần nghiêm khắc, nhưng Gia Gia lại nghe được một tia cảnh cáo.
Gia Gia rũ đầu, cũng không dám nhìn Chu Thiến, hoảng loạn quay đầu sang chỗ khác.
“Được rồi, đi thôi.” Nhiều người, Chu Thiến cũng không làm khó cô bé, nói xong liền cho cô bé đi.
Chờ khi Gia Gia đi xa rồi, Chu Thiến mới liếc nhìn Hứa Vũ Thành.
Còn tốt, tuy rằng đứa con gái này của cô không có tiền đồ, nhưng Hứa Vũ Thành vẫn biết hiện tại nên làm gì, vẫn luôn nói chuyện với Tần Ngọc Minh.
Chu Thiến nhìn Hứa Vũ Thành cùng Tần Ngọc Minh nói chuyện rất vui vẻ, sự không vui trong lòng cũng dần dần tiêu tán.
Khương Nhu quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Chu Thiến nhếch miệng cười, cô nhìn theo tầm mắt của cô ta thì thấy cảnh này.
Khương Nhu nghiêm mặt, mắt hạnh đầy tức giận: “Tần Ngọc Minh! Anh qua đây giúp mà còn làm gì đó?!”
Tần Ngọc Minh nheo mắt, chạy nhanh lại hỗ trợ.
Lời Hứa Vũ Thành muốn nói bị nghẹn lại yết hầu, do dự một chút, cũng tiến lên hỗ trợ.
Chỉ là lần này Tần Ngọc Minh không có thời gian phản ứng lại với hắn, Khương Nhu giống như đang tức giận, Tần Ngọc Minh vẫn luôn ở nhỏ giọng mà dỗ dành, Hứa Vũ Thành chỉ có thể từ bỏ.
Hoắc Minh Kiệt với Đàm Văn Vũ cũng đã tạo lửa xong, đi ra phụ giúp dọn đồ ăn.
Đồ ăn mấy đứa trẻ đem về cũng không nhiều lắm, có bốn người ba phụ giúp, đi một chuyến đã đem toàn bộ đồ ăn vào trong.
Năm đứa trẻ cũng lấy rất nhiều loại đồ ăn, mấy loại thường thấy như khoai tây củ sen cải trắng cái gì cần có đều có, nhưng mà số lượng đều là một.
Mà bốn món đồ tổ tiết mục yêu cầu, bọn nhỏ đều cầm về.
Nhưng mà đều bị nhét vào trong cùng một cái sọt, không ít còn bị đập vụn.
Mà gia vị Khương Nhu ngàn vạn dặn dò, bọn nhỏ cũng lấy, còn lấy cả một sọt.
Hoắc Thu Thu còn lấy tự sọt của mình ra một túi hạt dẻ: “Thu Thu…… Muốn ăn cái này!”
Thẩm Thi Mạn nhận: “Hạt dẻ sống không dễ lột đâu……”
Quý Vãn nghe xong thì cô duỗi tay: “Cho em đi, cũng không biết là đứa nhỏ nào cầm một túi đường trắng trở về, em sẽ làm hạt dẻ rang đường cho mọi người ăn vặt.”
Thẩm Thi Mạn đưa cho cô, kinh ngạc nói: “Em còn biết làm cái này hả?”
Quý Vãn gật đầu.