Sau hai tiếng rưỡi, năm đứa trẻ rốt cuộc đã đem đồ ăn về.
Không đợi mấy đứa trẻ đến cửa sân nhỏ, nhóm cha mẹ đều đã ra đón.
Quý Vãn và Khương Nhu cùng nhau ra tới, liếc mắt một cái liền thấy Diệp Thanh Thanh đang ngồi trên xe đẩy, mí mắt cô nhảy dựng, bước nhanh đến gần, không đợi cô kịp mở miệng, đã nghe Chu Thiến hỏi: “Thanh Thanh, con ngồi trên xe về sao?” cô ta như là thuận miệng dò hỏi, nhưng mà lại ẩn chứa chút ý tứ.
Đứa trẻ nhà ai mà không phải là bảo bối trong nhà chứ, làm sao mà chịu được bị Diệp Thanh Thanh xúi giục, mỗi ngày đi theo cậu làm những việc này?
Quả nhiên, Thẩm Thi Mạn đi phía sau Chu Thiến nghe câu này liền hơi nhăn mày.
Đám trẻ chơi đến bây giờ, đứa nào cũng mồ hôi đầy người, chỉ có Diệp Thanh Thanh là sạch sẽ.
Nghe Chu Thiến nói, Diệp Thanh Thanh nhìn cô một cái như có như không, giống như là không có nhận thấy được thâm ý trong những lời nói này, ngọt ngào nói: “Đúng vậy ạ.”
Trong lòng Chu Thiến vốn đang nghẹn một cục tức, nghe Diệp Thanh Thanh nói cô càng tức giận, chỉ là nửa điểm cũng không lộ ra, ngay trước khi cô ta lại chuẩn bị mở miệng, Hoắc Thu Thu bên cạnh cũng hưng phấn mà xen mồm vào: “Thu Thu cũng ngồi đó!”
Thẩm Thi Mạn nghe vậy, biểu cảm mới hơi đổi, bế con gái lên, lau mồ hôi trên trán cho con bé, cười hỏi: “Vậy con ngồi xe chơi vui không?!”
Hoắc Thu Thu hưng phấn mà quơ chân múa tay: “Vui ạ! Mấy anh đều đẩy con đi!”
Tiểu Dương cũng mở miệng: “Đương nhiên rất vui, tụi con đẩy xe siêu nhanh luôn!”
“Đúng vậy,” Hoắc Thu Thu vui tươi hớn hở, “Thu Thu và Thanh Thanh, thay, thay phiên ngồi xe đó!”
“Cũng chỉ có Thu Thu cùng Thanh Thanh ngồi xe sao?” Chu Thiến đúng lúc hỏi một câu, liếc mắt nhìn Gia Gia.
Gia Gia sợ hãi mà gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Con, con hơi sợ, không dám ngồi.”
Tiểu Dương cười: “Con lớn rồi, không ngồi nữa!”
Hoắc Thu Thu: “Đúng, đúng vậy đó ạ!”
Tiểu Dương: “ Em đúng cái gì? Em vẫn còn là con nít!”
Tống Tình biết Tính tình bướng bỉnh của con trai nhà mình, đưa cho Tiểu Dương một tờ khăn giấy, duỗi tay chọc đầu cậu bé: “Ngồi xe đẩy chắc chắn là do con đề nghị phải không?”
Tiểu Dương lau xong mồ hôi, cười chạy đi.
Lúc này Khương Nhu mới nhìn về phía Tần Hành: “Mệt không con?”
Tần Hành lắc đầu. Cậu đẩy bạn mình một chút cũng không sao.
Khương Nhu cũng không có lo cho Tần Hành nữa, quay đầu đi xem Thanh Thanh.
Vừa nãy cô nghe Quý Vãn kể về bốn hộp băng dán, hiện tại thấy ngón tay Diệp Thanh Thanh bị bọc thành cái bánh chưng, cô không nhịn được bật cười.
Quý Vãn còn tưởng rằng chỉ có Diệp Thanh Thanh được đẩy trở về, có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe mấy đứa trẻ khác nói, cô an tâm rồi.
Còn Chu Thiến?
Ai quan tâm cô ta vui hay không chứ.
Quý Vãn: “Thanh Thanh, đi thôi, đi trở về nào.”
Diệp Thanh Thanh còn chưa kịp đi về hướng Quý Vãn, Tần Hành đã đi trước, vươn tay về phía Diệp Thanh Thanh.
Nhìn trước “Tay nhỏ” đang chặn đường trước mặt, Diệp Thanh Thanh đương nhiên là nắm lấy!
Khương Nhu nhìn thấy một màn này, nụ cười tức khắc lớn hơn nữa.
Cô liền biết tên nhóc thúi nhà mình thích Thanh Thanh!
Bất quá bảo bối đáng yêu như Thanh Thanh, ai có thể không thích?
Quý Vãn quay đầu lại đồ ăn trên xe đẩy, nhưng không đợi cô thấy rõ có đồ ăn gì, đã thấy Gia Gia đang đứng trước xe đẩy luống cuống tay chân.
Mấy đứa trẻ khác vừa tới, cha mẹ đã tiến lên, vừa quan tâm vừa lau mồ hôi.
Chỉ có Chu Thiến, tuy rằng cô ta là người thứ nhất lại đây, nhưng tầm mắt từ đầu đến cuối cũng không có dừng ở Gia Gia. Mà Hứa Vũ Thành tuy rằng lại đây, nhưng vẫn nói chuyện phiếm với Tần Ngọc Minh, hiển nhiên cũng không có chú ý tới cô bé.
Gia Gia ngăn không được mất mát trong lòng, chỉ có thể trộm đánh giá Thẩm Thi Mạn và Hoắc Thu Thu.
Cô rất hâm mộ Thu Thu, có thể được mẹ bế lên.
Chính lúc cô bé đang ngây người, trước mặt đột nhiên có một tờ khăn giấy.
Gia Gia ngẩng đầu thì thấy Quý Vãn đang mỉm cười: “Lau mồ hôi đi, Gia Gia.”
Gia Gia giật mình, sau đó duỗi tay tiếp nhận khăn giấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn……”
Họa không kịp con cái.
Quý Vãn không thích Chu Thiến, nhưng không thể không thừa nhận chính là, đối với cô bé nhút nhát này trong lòng cô vẫn là có vài phần thương xót: “Lau xong mồ hôi thì đi cùng với bọn Thanh Thanh, vào nhà nghỉ ngơi uống nước.”
Gia Gia Cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cười thẹn thùng với Quý Vãn, gật đầu.
Quý Vãn cũng không nhìn Gia Gia nữa, cùng Khương Nhu đi xem sọt đồ ăn.
Cho nên hai người cũng không có chú ý tới, sau khi các cô xoay người, Chu Thiến đã lạnh lẽo nhìn Gia Gia.
Chung quanh rất nhiều camera, Chu Thiến đương nhiên sẽ không nổi giận với Gia Gia. Nhưng nghĩ đến đứa con gái không tiền đồ của mình, không đi theo Tần Hành kéo quan hệ, còn trốn mình đi tìm Hứa Vũ Thành đòi tiền mua băng dán cho Diệp Thanh Thanh, tặng người ta băng dán còn chưa đủ, còn đẩy người ta trở về.
Sao Chu Thiến cô lại sinh ra đồ vô dụng như vậy?