Lưu ý: enh là vì bé Thanh chưa nói rõ chữ, mà nếu để oa oa thì đọc hơi lạ nên mình đổi qua enh nha. Thấy thì auto dịch qua anh nha. Thanh kiu.
Nửa tiếng sau, một nhà Hoắc Minh Kiệt mới khoan thai tới muộn.
Đi vào sân nhỏ, Hoắc Minh Kiệt xin lỗi một hàng khách quý, giải thích tối hôm qua bọn họ quên đặt báo thức, lúc này mới ngủ quên.
Mọi người xua tay nói không có việc gì, làm cho bọn họ mau đi ăn bữa sáng.
Đã sớm qua thời gian tổ chương trình quy định, bữa sáng cũng nguội, để lại cho nhà Hoắc Minh Kiệt cũng chỉ có bánh quẩy nguội ngắt với sữa đậu nành.
Thẩm Thi Mạn thấy bánh quẩy liền nhíu mi: “Như này thì làm sao ăn……”
Hoắc Minh Kiệt ôn nhu trấn an cô một chút rồi đi tìm tổ chương trình mượn lò vi ba.
Hâm nóng bánh quẩy với sữa đậu nành, bọn họ ăn qua loa một lát.
Chờ một nhà bọn họ ăn xong bữa sáng, người chủ trì công bố đội nhiệm vụ hôm nay —— con hái rau ba mẹ nấu.
Tổ chương trình sẽ chỉ định cho năm gia đình một số nguyên liệu, chương trình sẽ chỉ cho các bé con nơi có thể tìm được nguyên liệu nấu ăn, cha mẹ không thể đi theo hỗ trợ, phải ở đây chờ mấy đứa nhỏ đem nguyên liệu về rồi nấu.
Nghe xong quy tắc, Đàm Văn Vũ không nhịn được hỏi một câu: “Vậy nếu là bọn trẻ mua sai thì sao?”
Người chủ trì cười tủm tỉm: “Vậy phải xem sự ứng biến cho ba mẹ rồi.”
Đàm Văn Vũ: “……”
Khương Nhu quay đầu xem Quý Vãn: “Không bột đố gột nên hồ, nếu bọn trẻ cầm một đống đồ không cần thiết về thì chúng ta cũng không biết phải làm sao.”
Quý Vãn nhìn mắt Diệp Thanh Thanh, lại nhìn mấy cái đứa trẻ bên cạnh Diệp Thanh Thanh, nói: “Không có nguyên liệu nấu ăn cũng không phải vấn đề gì lớn, em chỉ sợ bọn nhỏ không lấy gia vị nấu ăn.”
Đôi mắt Khương Nhu trừng lớn: “Đúng thật……”
Nếu lấy sai nguyên liệu thì bọn họ vẫn có thể nấu ra món nào đó, nhưng nếu mà không lấy gia vị thì……
Ngẫm lại đều cảm thấy thực t·ai n·ạn!
Khương Nhu trầm ngâm một lúc, liền vẫy tay với Tần Hành: “Bảo bối, Con nhớ rõ, đồ ăn gì đó đều không quan trọng, con nhất định phải lấy một gói muối nha!”
Tần Hành đã sớm biết chữ, đem chuyện này giao cho cậu, Khương Nhu rất yên tâm.
Tần Hành nghe xong liền gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Tổ chương trình cũng đã công bố các nguyên liệu.
Bốn tấm ảnh đặt trước mặt đám trẻ, mọi đứa đều xem rất nghiêm túc.
Tiểu Dương cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, hỏi người chủ trì: “Mấy món đồ ở đây, tụi con đều phải lấy hết ạ?”
Người chủ trì gật đầu:“Tốt nhất là lấy hết, các con không cần lo không nhớ được mấy món này, các con có thể mang bốn tấm ảnh này đi, đến lúc đó coi ảnh rồi lấy là được.”
Rốt cuộc mấy đứa trẻ này đều còn nhỏ, tổ chương trình đưa ra thử thách đương nhiên là cố gắng làm dễ một chút.
Tiểu Dương chạy nhanh duỗi tay: “Cho con cho con.”
Người chủ trì đem ảnh chụp đưa cho cậu bé, nhân viên công tác lại cầm năm cái giỏ tre đưa cho từng đứa trẻ.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, mấy đứa nhỏ liền xuất phát.
Trước khi xuất phát trước, Chu Thiến còn lôi kéo Gia Gia nhắc, đại khái chính là làm cô bé biểu hiện cho tốt, nhất định phải nhiều đồ ăn về.
Hứa Vũ Thành hiếm khi không tán thành mà phản bác một câu: “Con bé còn nhỏ như vậy, có thể lấy bao nhiêu?” Dứt lời lại nhìn Gia Gia, “Con cố gắng hết sức là được rồi, lấy không được cũng không sao.”
Gia Gia gật đầu, thấy Chu Thiến còn muốn nói gì đó, Hứa Vũ Thành nhanh nói: “Mau đi đi.”
Vừa lúc Diệp Thanh Thanh quay đầu lại: “Chị Gia Gia, mau tới đây đi!”
Gia Gia nhanh chóng chạy về hướng Diệp Thanh Thanh.
Chu Thiến không tán thành mà trừng mắt nhìn mắt Hứa Vũ Thành, nhưng nghĩ đến cái gì, cuối cùng vẫn là không có nói thêm nữa.
Tính giờ đã bắt đầu, bọn trẻ cần xuất phát.
Trước khi đi, Diệp Thanh Thanh còn không quên quay đầu lại nhìn Quý Vãn vẫy tay: “Mẹ ơi, Thanh Thanh sẽ về sớm!”
Quý Vãn cong đôi mắt: “Được, mẹ chờ con.”
Vườn rau tổ chương trình chuẩn bị cũng không cách nhà nhỏ quá xa, nhưng mà đám trẻ này, chân ngắn tay ngắn, nên sẽ đi chậm hơn người trưởng thành.
Nhân viên công tác dẫn đường ở phía trước, còn thường thường quay đầu lại hỏi xem năm đứa trẻ có theo kịp không.
Hoắc Thu Thu là nhỏ tuổi nhất trong số năm đứa trẻ, cũng là mỏng manh nhất.
Ngày thường khi ra cửa, không phải mẹ bế thì cũng là ba bế, đây vẫn là lần đầu tiên cô bé tự đi xa như vậy.
Khi mới vừa cõng sọt, cô bé còn cảm thấy mới lạ, nhưng mà lúc này thấy mệt, cái sọt trên lưng giống như nặng ngàn cân. Cô bé trực tiếp ngồi trên mặt đất ấm ức nói:“Con không muốn đi nữa…”
Khi cô bé nói ra những lời này bốn đứa trẻ khác đều dừng lại.
Tiểu Dương nhíu mày: “Chúng ta còn chưa tới vườn rau mà, sao em lại không muốn đi nữa?”
Hoắc Thu Thu bĩu môi, không nói lời nào.
Tần Hành thấy thế liền quay qua chỗ khác, khuôn mặt nhỏ vốn dĩ đã nghiêm túc nay còn lạnh nhạt hơn.
Đứa nhóc một chút trách nhiệm cũng không có.
Nhân viên công tác đem bốn bức ảnh cho Tiểu Dương, Tiểu Dương liền cho rằng nhiệm vụ lần này cậu bé là người phụ trách, hơn nữa cậu đều lớn hơn các đứa trẻ khác, cậu là anh trai nên phải dẫn đường cho các em.
Thấy Hoắc Thu Thu bĩu môi đứng ở tại chỗ, Tiểu Dương suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Thu Thu, đây là nhiệm vụ của chúng ta, em phải đi theo tụi anh chứ, nếu em không hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ không có cơm trưa đó!”
Hoắc Thu Thu mặc kệ có cơm ăn hay không, cô bé chính là không muốn đi.
Giọng nói của Tiểu Dương kỳ thật không nghiêm khắc, nhưng lúc Hoắc Thu Thu ấm ức, ai dùng loại giọng điệu này nói chuyện cô bé cô đều cảm thấy đối phương đang chỉ trích mình, kết quả là hốc mắt bắt đầu đỏ.
Thấy Hoắc Thu Thu sắp khóc, đôi mắt Tiểu Dương đều trừng lớn: “Sao em lại khóc nữa rồi……”
Diệp Thanh Thanh nhìn Tiểu Dương, thật đúng là cách trai thẳng dỗ người khác.
Cậu bất đắc dĩ mà thở dài trong lòng, đi tới bên cạnh Hoắc Thu Thu: “Cầu Cầu mệt hả?”
Hoắc Thu Thu thấy Diệp Thanh Thanh hiểu ý của mình, không rưng rưng nước mắt nữa mà gật đầu.
Diệp Thanh Thanh liền cười xem Tiểu Dương: “Enh Tiểu Dương, Cầu Cầu mệt rồi, chúng ta nghỉ một chút rồi đi tiếp được hông.”
Tiểu Dương rất thích đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Diệp Thanh Thanh, tuy cậu cũng không mệt lắm, nhưng suy xét đến Diệp Thanh Thanh nhỏ như vậy, cậy cũng lý giải gật đầu, giống như một nhà lãnh đạo nhỏ: “Được rồi, vậy nghỉ ngơi năm phút, chỉ có thể nghỉ ngơi năm phút nga!”
Hoắc Thu Thu vui vẻ.
Nhưng này niềm vui này cũng không dài lắm, Tiểu Dương nói năm phút chính là năm phút, nhiều một giây cũng không được.
Lúc Tiểu Dương nói nên đi tiếp, Hoắc Thu Thu lại bĩu môi.
Tiểu Dương là lần đầu gặp đứa trẻ không nói lý như vậy, nhưng Hoắc Thu Thu lại là bé gái, cậu bé không thể thật sự tức giận, kìm nén đến đỏ mặt, mới nghẹn ra một câu: “Em, em không giữ lời hứa!”
Trong mặt Hoắc Thu Thu, giọng điệu kèm theo lời nói này, không khác nào trực tiếp cho cô bé một cái tát, bé gái mềm yếu không nhịn được, oà một tiếng khóc lớn.
Lần này Tiểu Dương là hoàn toàn trợn tròn mắt.
Tần Hành yên lặng đi xa chút, thậm chí còn suy nghĩ có nên dùng tay che lại lỗ tai lại hay không.
Gia Gia có chút ngơ ngác, nhìn Diệp Thanh Thanh, do dự một lát đi lên: “Thu Thu, em đừng khóc……”
Không dỗ còn được, dỗ một cái, Hoắc Thu Thu càng khóc thương tâm hơn.
Gia Gia đứng ở bên cạnh, cũng không biết nên làm gì mà đỏ mắt.
Nhân viên công tác đi theo càng đau đầu, nhưng tổ chương trình quy định, bọn họ không thể dỗ đứa nhỏ, cũng chỉ có thể xấu hổ đứng một bên nhìn.
Thấy Hoắc Thu Thu giống như quyết tâm đứng đây khóc nửa ngày, lúc này Diệp Thanh Thanh mới đi lên trước, nhưng cậu cũng không có lập tức dỗ Hoắc Thu Thu, mà là đi dạo quanh một vòng, rốt cuộc tìm được một đóa bồ công anh ở ven đường.
Lúc mà Diệp Thanh Thanh đi qua, mọi người liền tập trung nhìn cậu, Gia Gia thấy cậu hái một đóa bồ công anh, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, cô biết mà, Thanh Thanh nhất định sẽ có biện pháp!
Tần Hành thấy bông hoa trong tay Diệp Thanh Thanh, biểu cảm hơi thay đổi.
Hoắc Thu Thu khóc đến thương tâm cũng thấy Diệp Thanh Thanh đi tới, cúi đầu nhìn thấy bông hoa trong tay cậu, tiếng khóc của cô bé nhỏ dần.
Không có bé gái nào không thích hoa!
Chỉ là điều làm Hoắc Thu Thu không thể tưởng được chính là, Diệp Thanh Thanh vậy mà không có đem hoa đưa cho cô bé!
Đôi mắt Hoắc Thu Thu hơi trừng lớn, trong lúc nhất thời cũng quên khóc.
Thấy Hoắc Thu Thu không khóc nữa, lúc này Diệp Thanh Thanh mới lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Cầu Cầu không khóc nữa?”
Hoắc Thu Thu: “……”
Tần Hành không chút dấu vết mà cong khóe môi.
Cậu biết mà, hoa này không phải cho Hoắc Thu Thu!
Sau đó liền nghe Diệp Thanh Thanh mềm mại nói: “Cầu Cầu, cậu thích hoa không?”
Nước mắt Hoắc Thu Thu còn vương ở hốc mắt, nghe vậy cô bé gật đầu một cái.
Diệp Thanh Thanh cười càng thêm xán lạn: “Vậy tớ nắm tay cậu, chúng ta cùng đi vườn rau, chờ tới rồi vườn rau, tớ đem bông hoa này khen thưởng cho cậu được không?”
Khóe miệng Tần Hành tức khắc cứng đờ.
Hoắc Thu Thu nghiêng đầu, cô muốn đóa hoa trong tay Diệp Thanh Thanh, nhưng mà cô không muốn đi đường, càng không muốn cõng cái sọt kia.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Thu Thu liền cúi thấp đầu xuống.
Diệp Thanh Thanh theo tầm mắt cô thấy cái sọt: “Cầu Cầu, cậu chỉ cần đi theo tớ là được rồi, cái sọt này tớ sẽ cõng giúp cậu!”
Đôi mắt Hoắc Thu Thu tức khắc sáng lên: “Thật vậy hả?”
Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Thanh Thanh không gạt người khác đâu.”
Hoắc Thu Thu nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh một lúc lâu, sau đó mặt có chút đỏ mà quay chỗ khác, gật đầu.
Nguy cơ giải trừ.
Tiểu Dương cùng Gia Gia đồng thời thở phào một hơi.
Đầu tiên Diệp Thanh Thanh đem sọt của mình đặt ở trên mặt đất, sau đó lấy sọt của Hoắc Thu Thu, đang định chồng hai cái sọt lên nhau, liền nghe Tiểu Dương nói: “Thanh Thanh, anh mang cho. Anh là anh trai, mạnh hơn em.”
Diệp Thanh Thanh ước gì có người mang giúp cậu, liên tục gật đầu: “Được ạ, cảm ơn enh Tiểu Dương!”
Tiểu Dương cầm lấy sọt của Hoắc Thu Thu, đang muốn giúp Diệp Thanh Thanh cõng sọt của cậu, Tần Hành đột nhiên vươn tay, lấy sọt của Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh cùng Tiểu Dương đồng thời sửng sốt.
Diệp Thanh Thanh khó hiểu: “Enh?”
Từ buổi gặp chiều ngày hôm qua, Tần Hành vẫn luôn nghiệm mặt, nhìn rất khó ở chung. Cho nên bất luận là Hoắc Thu Thu hay là Gia Gia, cũng không dám nói chuyện với cậu.
Tiểu Dương không sợ Tần Hành, lúc trước còn muốn nói chuyện với Tần Hành, chỉ là Tần Hành nửa ngày cũng không nói một chữ, Tiểu Dương dần dần cũng không có kiên nhẫn nói chuyện với cậu. cậu càng thích Diệp Thanh Thanh gặp người liền cười, rất đáng yêu a!
Lúc này thấy Tần Hành chủ động tiến lên, bốn đứa trẻ đều có chút ngốc.
Tần Hành cầm lấy sọt của Diệp Thanh Thanh, nhìn Diệp Thanh Thanh, môi mỏng mím chặt, qua vài giây, mới nói nói: “Anh giúp em, anh cũng là anh của em, anh cầm giúp em, em cầm tay cô bé đó là được rồi.”
Tần Hành chỉ Hoắc Thu Thu, sau đó liền đem sọt của mình chồng lên sọt của Diệp Thanh Thanh, mình thì ngồi xổm xuống cõng hai cái sọt.
Diệp Thanh Thanh miệng hơi mở to,: “Nhưng mà…… Sọt rất nặng, Thanh Thanh có thể tự mình cõng!”
Tần Hành nhàn nhạt nhìn Diệp Thanh Thanh, tầm mắt vô ý đảo qua bông hoa trong tay cậu, giọng nói có chút biệt nữu: “Anh cao hơn em, em…… Nếu là thật sự muốn cảm ơn anh, vậy thì cho anh một chút khen thưởng đi.”
Nói xong câu đó, Tần Hành cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Lưu lại ba đứa nhóc ngơ ngác nhìn nhau.
Diệp Thanh Thanh nhìn bông bồ công anh trong tay mình, hiểu cái gì đó, một lần nữa cười ngọt ngào, đối với bóng dáng Tần Hành hô: “Cảm ơn enh!”
Nhân viên công tác đi theo thấy thế, cũng không nhịn được cong khóe miệng.
Quả nhiên, đứa trẻ được hoan nghênh nhất chính là bảo bối Thanh Thanh!
……
Lúc năm đứa trẻ đi vườn rau để hoàn thành nhiệm, những phụ huynh khác cũng không có nhàn rỗi.
Tuy rằng tổ chương trình cho bọn họ đồ dùng để nấu, nhưng mà nồi lại là chảo sắt lớn, không có ga mà phải đốt bằng củi. Phòng bếp tuy rằng đã quét sương sương, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mạng nhện trên trần nhà.
Dơ như vậy, sao có thể nấu ăn chứ!
Không có cách nào khác, năm gia đình phân công hợp tác, tốn một tiếng mới dọn xong phòng bếp.
Quý Vãn dạo qua một vòng, cũng không có nhìn thấy nồi cơm điện, không nhịn được nói với Khương Nhu: “Xem ra chúng ta phải tự nấu cơm rồi.”
Khương Nhu không hiểu ra sao: “Không có nồi cơm điện sao?”
Quý Vãn: “Không có.”
Khương Nhu khϊếp sợ: “Vậy phải nấu cơm như thế nào?”
Quý Vãn suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể thử một chút.
Cô lấy ra di động đang chuẩn bị tra cách làm, liếc nhìn thời gian, theo bản năng cô hỏi một câu: “Sao bọn Thanh Thanh còn chưa có trở về vậy?”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến thanh âm vội vã của Tiểu Dương ——
“Không tốt rồi, không tốt rồi! Thanh Thanh bị thương!”
Tim Quý Vãn thịch một cái.