Chương 13: Là trẻ con.

Nghĩ đến đêm qua, trong lòng Chu Thiến lại nghẹn một hơi, cực kỳ khó chịu. Ánh mắt nhìn Diệp Thanh Thanh cũng mang lên một tia tức giận, thằng nhóc thối tha này có biết nói chuyện không

Chạng vạng ngày hôm qua khi nghe những lời Diệp Thanh Thanh nói ở trước cửa, Chu Thiến chỉ nghĩ Diệp Thanh Thanh nói hươu nói vượn, rốt cuộc tổ chương trình cũng cần phải phụ trách an toàn của bọn họ mà, sao có thể có rắn ở quanh nhà chứ?

Nhưng không có rắn, vậy còn sâu bọ thì sao?

Ý niệm này một khi mọc rễ ở trong lòng, liền không thể vứt đi được.

Chu Thiến nghĩ đến khả năng sẽ có sâu ở trên giường ngủ hay gối đầu liền lạnh người, chỉ đứng ở trong phòng đều cảm thấy cả người phát ngứa khó nhịn.

Hứa Vũ Thành bị cô ta làm phiền đến không chịu được, chỉ có thể đi tìm tổ chương trình kiếm đồ sửa cửa.

Nhìn cửa được sửa, cuối cùng Chu Thiến cũng yên tâm rất nhiều.

Nhưng mỗi khi cô ta nhắm mắt, câu nói kia của Diệp Thanh Thanh tựa như ma chú tự động phát lại ở trong đầu cô ta.

Tới nửa đêm, Chu Thiến gần như là không thể nào nhắm mắt được, nằm một lát thì phải ngồi dậy nhìn xem trong phòng có côn trùng hay không.

Thật vất vả tới sau nửa đêm mới chợp mắt, lúc ngủ cô ta lại cảm thấy có côn trùng bò ở trên cánh tay cô ta.

Vốn dĩ Chu Thiến không để trong lòng, nhưng cái loại cảm giác côn trùng bò lung tung này thật quá chân thật, cô ta không thể không chịu đựng buồn ngủ đi mở ra đèn.

Vừa mở đèn, hai người khác trong phòng đều bị tiếng hét của cô ta làm cho giật mình tỉnh giấc

Hiện tại Chu Thiến còn nhớ rõ cảm giác con bọ không biết tên kia bò lung tung trên tay mình!

Nửa đêm còn lại Chu Thiến cũng không nhắm mắt nổi

Trong phòng không có phòng tắm nên Chu Thiến chỉ có thể nấu nước nóng rửa tay hết lần này đến lần khác

Nhà của bọn họ đến sân nhỏ sớm như vậy là bởi vì không ngủ ngon được!

Cả đêm không ngủ tốt nên hôm nay trước khi ra cửa Chu Thiến phải trang điểm ba bốn lớp. Lửa giận trong lòng cô ta cứ cháy phừng phừng nhưng nghĩ đến lời dặn của người đại diện ngày hôm qua cô ta chỉ có thể nhịn lại

Cuối cùng Chu Thiến tưởng tượng đến cảnh Quý Vãn bị xui xẻo trong đầu mình hết lần này đến lần khác mới bình tĩnh lại

Nhìn Diệp Thanh Thanh lôi kéo tay Gia Gia đi xa, Chu Thiến mới treo lên một nụ cười, cùng Quý Vãn chào hỏi: “Mọi người cũng tới rất sớm.”

Quý Vãn không rõ Chu Thiến rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, thế nhưng Chu Thiến chỉ ngủ một giấc là có thể giả bộ rộng lượng trước màn ảnh. Quý Vãn lười diễn cùng Chu Thiến, chỉ nhàn nhạt mà trả lời.

Không nghĩ tới, phản ứng bình đạm này của cô làm Chu Thiến rất hào hứng.

Từ Lệ nói không sai, chỉ cần mình ở trước mặt Quý Vãn biểu hiện càng tự nhiên, Quý Vãn liền sẽ kính nhi viễn chi.

Đây đúng là kết quả Chu Thiến cùng Từ Lệ muốn nhìn đến, chờ đến lúc tiết mục chiếu, khán giả thấy cô nhiệt tình rộng lượng còn Quý Vãn lạnh nhạt thì sẽ càng thấy rõ được sự đối lập giữa hai người.

Đến lúc đó bọn họ chỉ cần hơi dẫn đường một chút, người xem và fans sẽ càng thêm đau lòng Chu Thiến.

Còn Quý Vãn ——

Chu Thiến nghĩ đến đây tâm tình nháy mắt rất tốt, nụ cười với Quý Vãn cũng có thêm vài phần chân thật.

Quý Vãn nghiêng đầu nhìn nụ cười của Chu Thiến, càng không rõ cô ta muốn làm chuyện gì, việc này khiến cho Quý Vãn càng khó chịu nên cô dứt khoát nói chính mình muốn ra ngoài xem mấy đứa nhỏ.

Diệp Thanh Thanh nắm tay Gia Gia một đường ra sân nhỏ, đi đến con đường có trồng hoa hồng ngày hôm qua.

Liếc mắt nhìn người quay phim phía sau, Diệp Thanh Thanh mới cười hỏi Gia Gia: “Trán với tay chị còn đau không?”

Cục sưng trên cái trán đã tan, vết thương trên tay cũng đã kết vảy, nhưng đau là vẫn đau, buổi sáng hôm nay lúc Chu Thiến rửa mặt cho cô bé, cô còn đâu đến đỏ mắt. Nhưng Gia Gia nghĩ đến Chu Thiến, ánh mắt của cô bé liền tránh né một chút, sau một lúc mới ngập ngừng nói với đứa trẻ xinh đẹp trước mặt: “Không, không đau.”

Diệp Thanh Thanh liếc mắt một cái liền nhìn ra Gia Gia đang nói dối, cậu hơi nhíu mày lại nhưng thật mau lại dãn ra.

Đại khái là bởi vì cậu cũng đã trải qua việc như Gia Gia cho nên Diệp Thanh Thanh mới muốn giúp cô bé một phen.

Nhưng cô bé trước mặt này còn nhát hơn so với những gì mà cậu nghĩ, sợ hãi Chu Thiến đến mức ở nơi không có Chu Thiến cô bé cũng vẫn như vậy.

Muốn cho đứa nhỏ nhát gan học được phản kháng,

Ôn tồn lời nói là không được.

Nghĩ vậy Diệp Thanh Thanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, buông tay Gia Gia ra.

Gia Gia ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh.

Gia Gia nhát gan, lại bởi vì hàng năm xem mặt đoán ý, đối với ánh mắt người khác rất mẫn cảm, cho nên cô liếc mắt một cái liền biết đứa nhỏ trước mặt đang tức giận.

Gia Gia có chút mất mát mà gục đầu xuống, cô bé rất thích bé trai xinh đẹp trước mắt này ngày hôm qua em ấy còn nắm tay cô đi chơi.

Bé cho rằng bọn họ đã là bạn chẳng lẽ hiện tại cậu bé không muốn làm bạn với cô nữa sao?

Nghĩ đến nơi đây, vành mắt Gia Gia đỏ lên.

Diệp Thanh Thanh nhìn hốc mắt đỏ hồng của Gia Gia, lại không có nói chuyện, mà là quay đầu sang chỗ khác.

Quý Vãn đứng ở xa nhìn thấy cảnh này, cô hơi nhíu mày lại một chút, do dự một lúc lâu vẫn là không có tiến lên.

Mâu thuẫn của trẻ nhỏ rất đơn giản nếu lúc này cô tiến lên ngược lại sẽ làm mọi chuyện phức tạp hơn.

Gia Gia đứng ở sau lưng Diệp Thanh Thanh, một lúc lâu cũng chưa thấy Diệp Thanh Thanh quay đầu lại, Gia Gia càng khổ sở, hốc mắt đều chứa đầy nước, tùy thời đều có thể sẽ rơi xuống.

Diệp Thanh Thanh nghe tiếng khóc nức nở phía sau, lúc này mới quay đầu.

“Chị biết mình sai ở đâu không?” Giọng nói của đứa nhỏ có sự tức giận nhưng vẫn mang theo một chút mềm mại.

Lúc này, Gia Gia rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Diệp Thanh Thanh nhìn cô bé khóc, ở trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài, sau đó lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi của mình, dùng đôi tay nhỏ bụ bẫm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Gia Gia.

Gia Gia sửng sốt một chút, Cô bé không đoán được Diệp Thanh Thanh sẽ lau nước mắt cho mình, có chút khó hiểu mà nhìn Diệp Thanh Thanh.

Không phải không muốn làm bạn với cô sao?

Vì sao lại lau nước mắt cho cô?

Gia Gia không rõ, nhưng nước mắt lại dần ngừng.

Diệp Thanh Thanh thấy cô bé không khóc, lúc này mới mở miệng: “Gia Gia, chị biết vì sao em tức giận không?”

Gia Gia hồng con mắt lắc đầu.

Diệp Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Bởi vì chị gạt em.”

Không chỉ có Gia Gia ngơ ngẩn, ngay cả người quay phim bên cạnh đều có chút ngốc.

Gia Gia lừa Diệp Thanh Thanh cái gì?

Bọn họ đều suy nghĩ.

Sau đó bọn họ liền nghe được Diệp Thanh Thanh Dùng giọng có chút ấm ức lại đau lòng nói: “Rõ ràng cái trán và tay của chị còn đau nhưng chị lại lừa Thanh Thanh nói là không đau ……”

Nói tới đây, Diệp Thanh Thanh giống như cũng rất ấm ức, đôi mắt đỏ lên, trực tiếp quay người, cúi đầu ngồi xuống tại chỗ.

Gia Gia trợn tròn mắt.

Hai camera man cũng choáng váng.

Sao Diệp Thanh Thanh cũng khóc vậy?!

Từ khi quay chương trình, họ chưa thấy Diệp Thanh Thanh khóc bao giờ!!!

Quý bản cũng hơi nhăn mày nhưng cô vẫn không đi lên, chỉ là lẳng lặng mà nhìn hai đứa nhỏ. Đồng thời cũng lâm vào tự hỏi, Gia Gia mới 4 tuổi, tuy rằng nói dối có thiện ý, nhưng…… Như vậy cũng không khỏi quá ấm ức đi?

Gia Gia nhìn Diệp Thanh Thanh, trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn, cô bé cũng không biết tại sao mình lại làm cho bé trai xinh đẹp này khóc, nghĩ đến hốc mắt Diệp Thanh Thanh phiếm hồng, cô bé có chút khó chịu, chạy nhanh đi lên: “Chị…… Chị, em, em đừng khóc mà.”

Gia Gia có rất ít bạn bè cũng không biết dỗ người khác, nên căn bản là không biết Phải dỗ Diệp Thanh Thanh như thế nào, chỉ có thể chân tay luống cuống mà đứng ở bên cạnh.

Thấy Diệp Thanh Thanh không để ý tới mình, Gia Gia không nhịn được duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai Diệp Thanh Thanh .

Lúc này đứa bé mới ngẩng đầu lên cậu không khóc, chỉ là đôi mắt có chút hồng.

Thấy câu bé không khóc, Gia Gia cũng thở phào, lặp lại lời nói lúc trước: “Em, em đừng khóc,” lại nghĩ đến những lời Diệp Thanh Thanh vừa mới nói, nàng nói, “Chị biết sai rồi, em đừng khóc.”

Diệp Thanh Thanh hỏi: “Vậy chị biết chị sai ở đâu không?”

Gia Gia nhấp môi, sắc mặt có chút trắng, lại dứt khoát gật đầu: “Chị… Trán và tay của chị còn đau nhưng chị lại nói dối Thanh Thanh là không đau, chị biết sai rồi.”

Chu Thiến thường xuyên hỏi Gia Gia sai ở đâu, cho nên cô bé rất am hiểu nhận sai.

Nhưng Khi đối mặt với chu thiến cô bé rất sợ hãi và có chút oan ức nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Vậy mà không biết vì cái gì khi Diệp Thanh Thanh nói lời này, Cô bé lại không sợ chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy mình rất oan ức, hốc mắt lại đỏ.

Diệp Thanh Thanh nhìn hốc mắt lại Gia Gia phiếm hồng, thở dài.

Cậu rốt cuộc đứng lên vươn tay về hướng Gia Gia.

Gia Gia biết chính mình lúc này không thể khóc, liền hít cái mũi, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

Diệp Thanh Thanh nắm tay Gia Gia đi tới ven bờ ruộng, cậu tìm trên đất một hồi lâu, mới tìm được một đóa bồ công anh.

Diệp Thanh Thanh khom lưng hái bông bồ công anh, đưa cho Gia Gia: “Cho chị nè.”

Gia Gia nhìn chằm chằm bông hoa trên tay Diệp Thanh Thanh, khϊếp sợ mà quên ấm ức “Cho, cho chị sao?”

Diệp Thanh Thanh cười đem hoa nhét vào trong tay cô bé, gật đầu: “Đúng vậy, đưa cho Gia Gia! Thanh Thanh hy vọng về sau Gia Gia không cần lại nói dối, đau thì phải nói ra, không vui cũng phải nói ra, chỉ cần Gia Gia thành thật mà nói ra, chúng ta sẽ mãi là bạn tốt!”

Gia Gia nhận này đóa hoa, run tay sờ sờ cánh hoa.

Không nói dối sao?

Gia Gia mím môi, tựa hồ tự hỏi cái gì, sau một lúc lâu mới nói: “Về sau, chị sẽ không nói dối với Thanh Thanh ……”

Ai ngờ Diệp Thanh Thanh lại lắc đầu: “Em hi vọng Gia Gia không cần nói dối bất cứ ai.”

Sắc mặt Gia Gia trắng một chút.

Vậy không được, mẹ nói với cô bé……

Diệp Thanh Thanh lại như là đoán được Gia Gia đang suy nghĩ cái gì, tiến lên nắm lấy tay Gia Gia: “Gia Gia, chị giống với em nha. Chúng ta đều là trẻ con, trẻ con thì không cần hiểu chuyện, có thể khóc có thể cáu kỉnh mà!”

Gia Gia sửng sốt.

Người quay phim cũng bị những lời nói này của Diệp Thanh Thanh làm kinh ngạc.

Lúc này Quý Vãn mới đi tới trước mặt hai đứa nhỏ, cô nhìn Diệp Thanh Thanh, xác định cậu chỉ đỏ mắt chứ không có khóc, cô mới cười một cái, ngồi xổm xuống nhìn Gia Gia nói: “Gia Gia, Thanh Thanh nói không sai đâu, con là trẻ con, trẻ con oan ức thì có thể khóc, không vui thì phải nói ra, thân thể không thoải mái thì càng phải nói. Con không nói ra thì ba mẹ con cũng sẽ không biết con không thoải mái nên con nhất định phải nói ra, có biết không?”

Gia Gia ngơ ngẩn mà nhìn Quý Vãn, sau một lúc lâu cô bé lại nhìn nhìn Diệp Thanh Thanh, hồi lâu mới thật cẩn thận mà gật đầu.

Nhưng cô bé lại như là nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng nói: “Nhưng là…… Nếu mẹ không tin……”

“Vậy thì con hãy đi tìm những người khác,” thanh âm Quý Vãn ôn hòa, không nghiêm khắc giống Chu Thiến, mà như là gió xuân, làm Gia Gia không tự giác được mà thả lỏng , “Con có thể nói với ba của con. Nếu không có ba con thì con có thể nói với ông bà, chắc chắn là sẽ có người tin con mà.”

Quý Vãn liên tưởng thái độ ngày hôm qua của Chu Thiến đối với Gia Gia, cũng không khó đoán ra, chắc chắn cô ta đã đối xử với đứa nhỏ rất nghiêm khắc, cho nên mới tạo tính tình cẩn thận nhát gan của Gia Gia.

Quý Vãn vốn dĩ không muốn xen vào chuyện này. Rốt cuộc bây giờ cô không muốn liên quan gì đến Chu Thiến, nhưng đứa nhỏ là vô tội. Ngay cả Thanh Thanh nhỏ hơn Gia Gia còn biết miệng vết thương của Gia Gia vẫn đau, mà đứa nhỏ này lại kiên cường nói không đau. Quý Vãn có chút không đành lòng.

Gia Gia nhìn Quý Vãn, giống như nghe hiểu những lời này, cẩn thận mà gật đầu.

Quý Vãn cong môi cười một chút, lau khô nước mắt cho cô bé, lại nói với Diệp Thanh Thanh: “Được rồi, nắm tay Gia Gia đi về thôi.”

Diệp Thanh Thanh cười ngọt ngào với Quý Vãn một cái, vươn tay với Gia Gia.

Hai đứa nhỏ không chênh nhau lắm nhảy nhót đi về phía sân nhỏ, chỉ là Bọn họ còn chưa kịp đi vào sân nhỏ, liền đυ.ng phải ba người Khương Nhu.

Tầm mắt Tần Hành dừng ở trên người Diệp Thanh Thanh, đầu tiên là thấy đôi mắt có chút hồng của Diệp Thanh Thanh, lại thoáng nhìn qua 2 cánh tay đang nắm nhau Diệp Thanh Thanh và Gia Gia, cùng với bông bồ công anh trong tay Gia Gia.

Trong lòng đột nhiên liền có chút hụt hẫng, cậu bé đã quyết định làm bạn của Diệp Thanh Thanh nhưng tại sao bạn tốt tương lai của cậu lại lén kết bạn khác sau lưng cậu!

Tần Hành cảm thấy chính mình đã chịu “Phản bội”, cậu không chào hỏi với Diệp Thanh Thanh mà xoay người đi về phía sân nhỏ.

Diệp Thanh Thanh:?

---------------------------

P.S: Hic, mình đang trong mùa kiểm tra sấp mặt. Đang kiểm tra giữa kỳ mà lại sắp thi hết môn nữa. Có 9 môn thui mà (Tui khóc trong lòng nhiều chút) mà toàn môn khó (Tui khóc trong lòng nhiều chút x2) . Nên là sắp tới tui không ra chương thường xuyên được nhưng tui sẽ tranh thủ ra chương cho mọi người. Mọi người ráng đợi tui lội qua cơn bão này nha. Thi xong là gần Tết là bão chương cho mọi người đọc cho đã. Đợi tui nha. Iu mn nhiều