Chương 11: Sẽ có rắn sao?

Khách quý ở đây đều sửng sốt, động tác nhất trí nhìn Chu Thiến.

Nụ cười trên khóe miệng Quý Vãn nhạt vài phần, lạnh lùng mà nhìn Chu Thiến.

Chu Thiến đón ánh mắt của Quý Vãn, còn cười với cô một cái, Quý Vãn không cần nhìn kỹ, cũng có thể thấy rõ sự khıêυ khí©h trong mắt Chu Thiến.

Chờ Quý Vãn dời tầm mắt nhìn đạo diễn, Chu Thiến lại khôi phục thành bộ dáng vô tội, giống như cô ta chỉ hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Quý Vãn cười nhạt một tiếng, cô biết sẽ không thuận lợi như vậy, Chu Thiến sẽ chặn ngang một chân cũng không ngoài ý muốn.

Trước khi người chủ trì mở miệng, Quý Vãn đã cười nói: “Chu Thiến nói cũng có đạo lý, nếu không để Phỉ Phỉ chơi cùng chúng tôi đi? Có thể chứ?”

Người chủ trì nhìn đạo diễn dò hỏi, thấy đạo diễn gật đầu, liền để cho Phỉ Phỉ đi.

Chu Thiến thấy vậy, lúc này mới vừa lòng mà thu hồi tầm mắt.

Hứa Vũ Thành bên cạnh có chút không tán thành mà nhìn cô ta một cái, chỉ là còn không để Hứa Vũ Thành tìm từ, đã nghe Chu Thiến nói nhỏ: “Em cũng là vì tốt cho chúng ta, không lẽ anh muốn ở căn nhà thứ tư?”

Những lời Hứa Vũ Thành vừa định nói đến cổ họng nháy mắt đã bị hắn nuốt trở về, không hé răng.

Chu Thiến cười lạnh ở trong lòng một tiếng, cúi đầu nhìn Gia Gia: “Gia Gia, nhớ kỹ quy tắc trò chơi chưa? Chúng ta phải nỗ lực giành chiến thắng nha.”

Gia Gia không dám nhìn Chu Thiến, chỉ lung tung gật đầu.

Cô phải nỗ lực, không thể thua, nếu thua mẹ sẽ tức gi……

Gia Gia có chút bất an, không bao lâu lòng bàn tay liền ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lúc Phỉ Phỉ đi đến bên cạnh Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh, đều còn chút ngốc.

Sao cô lại chơi trò chơi với Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh vậy??? Cô sẽ không kéo chân sau bọn họ chứ???

Phỉ Phỉ có chút thấp thỏm nhìn Quý Vãn: “Chị Quý Vãn, em chưa chơi trò chơi này bao giờ, lỡ……”

Quý Vãn cười dịu dàng, trấn an nói: “Không sao, chúng ta cũng không tranh thứ tự, cố gắng là được rồi.”

Diệp Thanh Thanh đứng ở bên cạnh, dùng sức gật đầu: “Thanh Thanh là đàn ông, Thanh Thanh cũng không sợ thua nga!”

Phỉ Phỉ nhìn bộ dáng nghiêm túc của Diệp Thanh Thanh, không nhịn được phì cười.

Cười một cái, sự khẩn trương trong lòng cô cũng ít đi rất nhiều.

Tần Hành đứng cách Diệp Thanh Thanh không xa, nghe được những lời này của Diệp Thanh Thanh, cậu hừ một tiếng nho nhỏ ở trong lòng.

Đứa bé nhỏ hơn mình nửa tuổi mà còn tự gọi là đàn ông hả?

Tần Hành xoay đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt của đen lúng liếng Diệp Thanh Thanh .

Như là không đoán được Tần Hành sẽ đột nhiên nhìn mình, Diệp Thanh Thanh nở một nụ cười ngọt ngào với Tần Hành.

Tần Hành:!!!

Cậu cuống quít mà xoay đầu qua chỗ khác, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên.

Diệp Thanh Thanh quá phạm quy rồi!

Cậu giống như biết bản thân cười rộ lên rất đáng yêu, cho nên mỗi lần thấy mình đều cười với mình!

Tần Hành mím môi, âm thầm nắm chặt tay.

Không được, cậu không thể lại rơi vào bẫy của Diệp Thanh Thanh!

Tần Hành cố gắng giữ khuôn mặt lạnh, nỗ lực không cho mình nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh.

Tổ chương trình đã chuẩn bị xong các đạo cụ, Diệp Thanh Thanh đứng ở giữa Quý Vãn và Phỉ Phỉ, cẳng chân cột vào với hai người lớn.

“Chúng ta luyện tập một chút trước đi?” Quý Vãn xem Phỉ Phỉ.

Phỉ Phỉ gật đầu.

Lúc Quý Vãn cũng tham gia một vài chương trình thực tế, đã chơi trò này rồi, trò chơi này kiểm tra độ ăn ý và phối hợp của các khách quý. Chỉ cần bọn họ dựa theo khẩu hiệu cùng nhau đi về phía trước thì sẽ không vấn đề gì lớn.

“Chị nói số 1 thì bước chân trái, số 2 thì bước chân phải.” Quý Vãn nói.

Phỉ Phỉ một bên đếm, một bên cùng Quý Vãn đi về phía trước.

Diệp Thanh Thanh kẹp giữa hai người, sức lực của cậu nhỏ, hoàn toàn bị hai vị người lớn mang theo đi, vì chăm sóc cậu, Quý Vãn cùng Phỉ Phỉ còn không thể bước quá lớn.

Quý Vãn và Phỉ Phỉ đi được một đoạn đường ngắn, rốt cuộc cũng có cảm giác phối hợp ăn ý.

Tổ chương trình cũng chuẩn bị sân chơi, người chủ trì gọi năm gia đình đến vị trí xuất phát.

Người chủ trì ra lệnh một tiếng, một nhà Chu Thiến dẫn đầu vọt hạng nhất.

Gia đình Hoắc Minh Kiệt cũng không nhường ai, theo sát phía sau nhà Chu Thiến.

Hoắc Thu Thu rõ ràng rất hưng phấn, còn không ngừng nói: “Ba ba, mẹ, cố lên!”

Đàm Văn Vũ thấy vậy, không khỏi có chút sốt ruột nhìn Tống Tình: “Chúng ta tăng tốc một chút đi?”

Đôi mắt Tiểu Dương tức khắc sáng ngời: “Được nha!”

Không có người đàn ông nào không muốn lấy hạng nhất.

Tống Tình nhăn mày lại, liếc hai cha con một cái: “Anh là muốn cho em té ngã hay là muốn cho con trai anh té ngã?”

Đàm Văn Vũ ho nhẹ một tiếng, Tiểu Dương thấy ba mình không nói, liền càng không dám lên tiếng.

Hai cha con đồng thời im lặng.

Tống Tình nói: “Chúng ta bảo trì tốc độ là được.”

Nói xong cô nhìn phía sau, Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh đi theo phía sau bọn họ, sau cùng là một nhà Tần Hành.

Chỉ cần nhà bọn họ không phạm phải sai lầm, như thế nào cũng có thể lấy được hạnh hai từ dưới đếm lên, cũng không cần ở căn phòng kém cỏi nhất.

Đàm Văn Vũ thấy vợ mình nói như vậy, cũng không nói cái gì nữa, chuyên tâm nhìn dưới chân mình.

Phía trước hai nhà Chu Thiến và Hoắc Minh Kiệt tranh nhau hạng nhất và hạng nhị, ba gia đình còn lại thì vẫn đang ổn định tiến lên phía trước.

Lúc gia đình Chu Thiến và Hoắc Minh Kiệt chạy được một nửa, đột nhiên Gia Gia ở giữa Chu Thiến và Hứa Vũ Thành bước sai chân mà té ngã!

Người chủ trì nhìn thấy kinh hãi, chạy nhanh hỏi: “Không có sao chứ?”

Sân thi đấu đã được tổ chương trình trải lên một tầng plastic không có đá và bùn đất, nhưng mặt đất chắc chắn sẽ không mềm.

Gia Gia là đầu chấm đất, sau khi ngã, nước mắt liền tràn ra tới.

Chu Thiến còn không kịp kéo Gia Gia, đã thấy gia đình Hoắc Minh Kiệt vượt qua bọn họ.

Lúc Hoắc Minh Kiệt vượt qua bọn họ còn không quên hỏi một câu: “Gia Gia không có việc gì chứ?”

Hứa Vũ Thành kéo Gia Gia, phát hiện đôi mắt Gia Gia đều khóc đỏ, hắn đang muốn nói gì, đã thấy Chu Thiến nhăn mày, ngồi xổm xuống xoa nước mắt cho Gia Gia: “Được rồi, đừng khóc, chỉ là ngã một chút, sao lại yếu đuối như vậy?”

Gia Gia dùng tay sờ cái trán, nước mắt còn muốn rơi, lại không dám khóc.

“Còn đau không?” Hứa Vũ Thành hỏi.

Gia Gia sợ hãi mà nhìn Chu Thiến, chịu đựng đau lắc đầu.

Hứa Vũ Thành thấy cô bé lắc đầu, cũng yên tâm.

Lúc này Đàm Văn Vũ và Tống Tình vượt qua nhà Chu Thiến.

Này, hai cái gia đình này, đều thừa lúc bọn họ xảy ra chuyện liền đuổi kịp và vượt qua a!

Trong lòng Chu Thiến khó chịu, quay đầu lại liếc thấy Quý Vãn gần trong gang tấc, nói với Hứa Vũ Thành: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi ……”

Một nhà bọn họ một lần nữa bắt đầu, còn không đi được hai bước, Chu Thiến liền cảm thấy chân mình bị vướng một chút, thân thể cô ta mất đi cân bằng, giống như Gia Gia ngã ở trên mặt đất.

Gia Gia bị nàng kéo theo, lại ngã thêm lần nữa.

Hứa Vũ Thành muốn kéo hai người, cũng bị trọng lực làm té ngã.

Cơn đau từ đầu gối truyền đến, trán Chu Thiến thấm ra một tầng mồ hôi.

Chân cô ta chắc chắn đã va phải tảng đá!

“Không có việc gì chứ?” Hứa Vũ Thành luống cuống tay chân mà kéo Gia Gia, mới đi xem Chu Thiến.

Chu Thiến đau đến không nói nên lời, cô ta trừng mắt nhìn mắt Hứa Vũ Thành.

Cô ta đều thành như vậy, còn gọi là không có việc gì sao?

Gia Gia liền càng đau hơn, cô bé vừa đυ.ng trúng cái trán, hiện tại lại ngã một lần, bàn tay đều đã trầy da, nước mắt mới vừa ngừng lại rào rạt rơi xuống dưới.

Chu Thiến chịu đựng cơn đau còn muốn đứng lên tiếp tục, liền nghe Hứa Vũ Thành nói: “Tay Gia Gia đổ máu rồi.”

Quý Vãn vừa lúc vượt qua bọn họ, nghe vậy nói: “Chảy máu thì tốt nhất nên đi xử lý một chút đi.”

Chu Thiến trơ mắt nhìn Quý Vãn vượt qua bọn họ, răng thiếu chút nữa nát.

“Muốn xử lý cũng phải chờ thi đấu kết thúc, nhanh lên, chúng ta chuẩn bị tiếp tục xuất phát……”

Gia Gia chảy nước mắt, hiếm khi không nghe Chu Thiến nói, ủy khuất mà nhìn Hứa Vũ Thành: “Ba ơi…… Con đau……”

Khương Nhu và Tần Ngọc Minh cũng đi tới bên cạnh bọn họ, Khương Nhu suy tư một lát, vẫn là dừng lại nói: “Tốt nhất vẫn là xử lý miệng vết thương trước đi.”

Chu Thiến cũng không thèm liếc mắt một cái, nói với Hứa Vũ Thành: “Nhanh lên, chúng ta không thể bị bỏ lại phía sau!”

Khương Nhu: “……”

Cô không nên làm người tốt !

Tần Ngọc Minh nhẹ giọng nói: “Chúng ta đem Tiểu Ngoan nâng lên?”

Ánh mắt Khương Nhu sáng lên, nhanh gật đầu: “Được á.”

Chân Tần Hành quá ngắn, nếu là đi theo tiết tấu của bọn họ, gia đình bọn họ chắc chắn sẽ về cuối.

Tuy rằng Khương Nhu cũng không phải người mỏng manh, nhưng có thể ở phòng thoải mái một chút, vì cái gì không tranh thủ chứ?

Tần Ngọc Minh nói làm liền làm, cũng không cho Tần Hành cơ hội cự tuyệt, trực tiếp dùng một cánh tay đem Tần Hành nâng lên khỏi mặt đất.

Khương Nhu ở bên kia cũng làm theo, xác định Tần Hành sẽ không bởi vì động tác của bọn họ mà té ngã, hai vợ chồng ngay lập tức vọt lên phía trước.

Tần Hành: “……”

Cha mẹ quá hiếu thắng chính là phiền toái!

Chu Thiến té ngã, mà lúc này Gia Gia còn không ngừng khóc, gia đình bọn họ cũng chưa đi được vài bước, đã bị nhà Tần Ngọc Minh bay nhanh đuổi kịp và vượt qua.

Chu Thiến trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ: “Các ngươi ……”

Tần Ngọc Minh thật sự cảm thấy cô ta rất phiền, nhàn nhạt nói một câu: “Quy tắc cũng chưa nói không thể làm như vậy.”

Nói xong bọn họ cũng không quay đầu lại, nhanh chóng vượt qua Quý Vãn cùng Diệp Thanh Thanh.

Khương Nhu quay đầu lại cười: “Chúng ta đi trước.”

Quý Vãn kinh ngạc mà nhìn bọn họ một cái, lại cúi đầu nhìn mắt Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh lắc đầu như trống bỏi: “Thanh Thanh muốn tự đi!”

Bị cha mẹ nâng lên quá mất mặt!

Quý Vãn cười cười, cũng không định nâng Diệp Thanh Thanh lên.

Bọn họ đang hạng tư, cũng có thể chọn một phòng ở không tệ.

Tần Ngọc Minh và Khương Nhu chính là con ngựa ô mới, bọn họ thậm chí còn chưa cho hai nhà Đàm Văn Vũ và Hoắc Minh Kiệt thời gian phản ứng, liền nhanh chóng vượt qua bọn họ lướt tới vạch đích.

Người chủ trì: “Tần Hành hạng nhất, Hoắc Thu Thu hạng hai!”

Hạng tam hạng tư lần lượt là gia đình Tiểu Dương và Diệp Thanh Thanh.

Vốn dĩ là gia đình xuất phát đầu tiên, ngược lại thành hạng chót.

Chu Thiến kéo theo đầu gối còn đau đi đến vạch đích, tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, không đợi nàng trách hai người làm chậm, đã nghe được Gia Gia oa một tiếng mà khóc.

Vừa mới té ngã trên mặt đất hai lần, đã sớm nhịn đau, lúc này tới vạch đích, nhìn bốn nhà, cô bé cũng rõ mình đã thua.

Nguyên bản Gia Gia đã lo sợ bất an, lúc này hoàn toàn nhịn không được, trực tiếp khóc lớn lên.

Hứa Vũ Thành liền dây thừng trên chân cũng chưa kịp cởi bỏ, ngay lập tức đem Gia Gia bế lên: “Làm sao vậy làm sao vậy?”

“Chắc là vì khi nãy ngã đúng không? Mau, bác sĩ tới kiểm tra một chút.” Thẩm Thi Mạn nói.

Nhân viên y tế chạy nhanh lên kiểm tra cho Gia Gia.

Chu Thiến bị đẩy sang một bên, khuôn mặt xanh mét, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa không ngăn được sự tức giận, lại nghĩ đây là ở trước máy quay, chỉ có thể cố gắng đem sự tức giận nuốt trở về.

Trán Gia Gia đυ.ng phải mặt đất một chút, lúc này đã sưng lên. May mà không có bị thương chỗ khác, bôi chút thuốc là được.

Bác sĩ nhanh chóng xử lý tốt miệng vết thương của Gia Gia .

Gia Gia bị Hứa Vũ Thành ôm vào trong ngực, nước mắt còn ở rào rạt chảy xuống.

Nhớ tơi cô bé đã thua, rất nhanh sẽ bị mẹ mắng, cô bé càng ngày càng ủy khuất.

Cho đến nửa tiếng sau cô bé khóc mệt mà ngủ đi, chương trình mới quay tiếp.

Một nhà Tần Hành thắng, đương nhiên bọn họ sẽ lựa chọn phòng ở đầu tiên.

Không hề nghi ngờ, bọn họ chọn căn phòng tốt nhất: biệt thự nhỏ hai tầng.

Nhà Hoắc Minh Kiệt hạng hai, suy xét đến Hoắc Thu Thu thích hoa, bọn họ liền chọn phòng số 3 có vườn hoa.

Đàm Văn Kiệt và Tống Tình chọn phòng số 2 có ao nhỏ.

Đến phiên Quý Vãn cùng Diệp Thanh Thanh, trước khi Quý Vãn chọn phòng, không biết cố ý vẫn là vô tình liếc nhìn Chu Thiến một cái, mới chậm rì rì chọn phòng thứ nhất.

Nhà Chu Thiến thua, bọn họ chỉ có thể ở phòng có hoàn cảnh và điều kiện đều là kém cỏi nhất, phòng số 4.

Kết thúc phân phòng, năm gia đình liền có thể đi về phòng ở của bọn họ.

Tổ chương trình vì làm cho năm gia đình có nhanh chóng kéo gần quan hệ, còn dẫn bọn họ theo thứ tự.

Đi tham quan mỗi phòng ở.

Đầu tiên tham quan, chính là căn phòng nhỏ nhà Chu Thiến.

Không thể không nói, không hổ là phòng kém nhất. Vách tường thậm chí không phải xi măng, mà là dùng rơm rạ và đất đỏ để xây, nóc nhà phủ một tầng ngói đen, diện tích phòng rất nhỏ, chỉ có thể để một chiếc giường và một cái bàn.

Muốn đi tắm rửa vệ sinh, bọn họ phải đi dọc theo đường nhỏ ngoài phòng, đi mười phút mới có thể đến nhà vệ sinh công cộng.

Chu Thiến xem xong cái phòng này, sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi tới hình dung.

Cô ta rất muốn duy trì nụ cười của mình, mà không biết vì nguyên nhân gì, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn.

Biểu cảm Hứa Vũ Thành cũng không tốt, ôm Gia Gia thở dài: “Như vầy sao ở đây……”

Lúc rời đi, Diệp Thanh Thanh còn liếc nhìn Chu Thiến, chỉ vào một cái lỗ ở trên cửa, hỏi Quý Vãn: “Mẹ ơi, buổi tối có rắn từ chỗ này bò vào không?”

Quý Vãn sửng sốt một chút, mới nói: “Chắc là không đâu?”

Mùa này là mùa gì, sao có rắn được?

Bất quá lại nghĩ, nơi này là bốn mùa như mùa xuân ở Vân Nam, Quý Vãn lại trầm mặc.

Diệp Thanh Thanh gắt gao nắm lấy tay Quý Vãn, như là có chút sợ hãi nói: “Vậy, vậy sẽ có chuột, gián, còn có côn trùng kỳ quái gì từ chỗ này chui vào đi không?”

Quý Vãn còn không có trả lời, phía sau liền truyền đến tiếng đóng cửa rất mạnh.

Diệp Thanh Thanh tựa hồ bị hoảng sợ, đôi mắt xinh đẹp mở tròn xoe.

Quý Vãn bế con trai bảo bối của mình lên, hôn khuôn mặt cậu một cái: “Cho dù có, con cũng không cần lo lắng, có mẹ đây mà.”

Lúc này Diệp Thanh Thanh mới như là nhẹ nhàng thở ra, dùng tay nhỏ bụ bẫm của mình vỗ vỗ ngực: “Được ạ, vậy Thanh Thanh không sợ.”

Tần Hành lại một lần lặng lẽ thu hồi tầm mắt, nhớ kỹ một việc: Diệp Thanh Thanh sợ côn trùng.

Quả nhiên vẫn là đứa nhỏ, cái gì đàn ông?

Bất quá Diệp Thanh Thanh và mấy đứa trẻ khác vẫn có chút không giống nhau.

Tần Hành lại gật đầu.

Khương Nhu vẫn luôn quan sát con trai mình, thấy biểu cảm của cậu biến hóa hai lần, nụ cười trên khóe miệng đều sắp không áp chế được.

Cô đã quan sát một buổi trưa, hiện tại rốt cuộc có thể xác định, thái độ của Tần Hành thay đổi vì Diệp Thanh Thanh!

Khương Nhu càng nghĩ càng cao hứng, cao hứng phấn chấn mà lôi kéo Quý Vãn: “Nơi này cũng xem xong rồi, đi biệt thự nhỏ chúng tôi ngồi một chút đi.”

Đoàn người từ số 5 phòng rời đi, một nhà Chu Thiến cũng không có đi theo đi xem phòng ở của gia đình khác.

Cho đến khi Quý Vãn bế Diệp Thanh Thanh đi xa, Diệp Thanh Thanh mới vui sướиɠ mà cong cong khóe miệng.

Mặt trời đã dần dần nghiêng về phía tây, trên mặt đất kéo ra mấy cái bóng thật dài, từ đáy lòng Diệp Thanh Thanh mong ước, hy vọng buổi tối hôm nay có thể Chu Thiến ngủ ngon.

------

PS: lại một lần trễ hẹn với mọi người. Thật sự xin lỗi. Để bữa nào tui rãnh tui bão chương cho mn nghen. Mong mn tiếp tục ủng hộ. Mn mà bỏ tui là tui không có động lực tiếp tục đâu. Hichic