Gia đình cuối cùng đã đến, chương trình cũng chính thức bắt đầu.
Diệp Thanh Thanh nghe được động tĩnh mà quay đầu lại nhìn, đầu tiên cậu thấy được Khương Nhu, sau đó tầm mắt mới dừng ở Tần Hành.
Đây là “Tổ đối chiếu” của cậu, có thể từ trong rất nhiều gia đình minh tinh trổ hết tài cô, không thể không nói Tần Hành lớn lên rất đẹp, chỉ là đứa trẻ mới ba tuổi, khuôn mặt lại quá lạnh lùng, nghiêm túc.
Lúc Diệp Thanh Thanh đánh giá Tần Hành, Tần Hành cũng đang nhìn cậu.
Mà điều làm Diệp Thanh Thanh kinh ngạc chính là, cậu không nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Tần Hành, thậm chí còn có vài phần…… tò mò?
Nếu cậu nhớ không lầm, trong nguyên tác Tần Hành rất chán ghét đám “trẻ con” bọn họ. Nhưng mà dù Tần Hành nghĩ như thế nào, Diệp Thanh Thanh cũng sẽ không trở mặt với cậu ta. Làm bạn với vai chính, ngoại trừ có thể thoát khỏi cái nhãn tổ đối chiếu tổ, cũng có không ít chỗ tốt.
Đôi mắt Diệp Thanh Thanh lấp lánh, cười một cái ngọt ngào với Tần Hành.
Tần Hành sửng sốt, giống như không dự đoán được Diệp Thanh Thanh sẽ cười với cậu, có chút cứng đờ mà quay đầu đi chỗ khác.
Khương Nhu lúc này cũng lấy lại tinh thần, có chút kinh hỉ mà ngồi xổm xuống, nhìn con trai mình: “Tiểu ngoan, lần này con thật sự đồng ý kết bạn?”
Trong đầu Tần Hành bây giờ đều là nụ cười xán lạn kia của Diệp Thanh Thanh, thậm chí lần đầu tiên, cậu quên nhắc Khương Nhu không được kêu nhũ danh của mình.
Khương Nhu không chờ được Tần Hành trả lời, đã nhìn qua mấy đứa nhỏ đừng đằng xa.
Chỉ là lúc cô nhìn qua, Diệp Thanh Thanh đã thu hồi tầm mắt, nhìn sang Quý Vãn đang đi qua.
Khương Nhu đánh giá mấy đứa nhỏ một lúc cũng không tìm ra cái nguyên do.
Nhưng mà không sao, rất nhanh cô sẽ biết được rốt cuộc là đứa nhỏ nào làm con trai nhà mình thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Đoàn người về tới sân.
Đầu tiên, người chủ trì hoan nghênh một nhà Tần Ngọc Minh đã đến, sau đó theo thường lệ là đến phân đoạn trò chuyện.
Gia đình Tần Ngọc Minh là gia đình bình thường duy nhất của quý này, độ thảo luận trên mạng cũng không cao. Bốn gia đình ở đây cũng không quen biết bọn họ, nên nói là nói chuyện thật sự chỉ là nói chuyện.
Chỉ có Hứa Vũ Thành nhìn Tần Ngọc Minh thêm vài lần, không biết vì sao hắn có cảm giác người đàn ông trước mặt nhìn có chút quen mắt, như là đã gặp ở đâu.
Chờ đến khi Tần Ngọc Minh đi đến trước mặt hắn, hắn như là nghĩ tới cái gì, có chút kinh ngạc mà nhìn Tần Ngọc Minh: “Ngài là tập đoàn Tần ……”
Tần Ngọc Minh nhíu mày một chút, sau đó nhanh chóng đánh gãy lời nói của Hứa Vũ Thành: “Gọi tôi Tần Ngọc Minh là được rồi, quay chụp sau này còn nhờ chỉ dẫn nhiều.”
Những lời còn lại của Hứa Vũ Thành bị chặn ở trong cổ họng, bất quá hắn cũng phản ứng lại đây, Tần Ngọc Minh chắc là không muốn bị vạch trần thân phận. Tâm tư hắn lay động, nhanh chóng lộ ra một nụ cười nhiệt tình, cùng Tần Ngọc Minh bắt tay, giọng nói cũng không tự chủ được có vài phần cung kính: “Ngài yên tâm, ngài yên tâm, chúng ta cùng nhau quay chụp không có chỉ dẫn chỉ có giúp đỡ nhau.”
Tần Ngọc Minh cùng hắn nắm tay một chút, liền xoay người đuổi kịp Khương Nhu.
Sau khi Tần Ngọc Minh rời đi, Chu Thiến mới nghi hoặc mà nhìn Hứa Vũ Thành.
Hứa Vũ Thành liếc mắt nhìn camera một cái mới tiến đến bên tai Chu Thiến nói cái gì đó, mắt Chu Thiến sáng lên một chút.
“Vậy anh còn ở đây làm gì, mau qua đi nói chuyện cùng người ta nhiều một chút.” Chu Thiến đè thấp giọng nói nhưng thanh âm vẫn tràn đầy hưng phấn.
Hứa Vũ Thành vô ngữ mà nhìn Chu Thiến: “Anh ta không tiết lộ thân phận của mình, ta lúc này dán lên không phải chọc người ta ghét sao?”
Đôi mắt Chu Thiến nhanh chóng dạo một vòng, sau đó ngồi xổm xuống, nói với Gia Gia: “Gia Gia, con nhớ phải làm quen tốt với đứa bé vừa tới nha.”
Chu Thiến không có nói rõ nhưng Gia Gia cũng hiểu được ý tứ của cô ta.
Gia Gia nhấp môi, nhìn về phía Tần Hành, nhớ lại ánh mắt khi nãy cậu ta nhìn về phía mình, thân mình nho nhỏ không nhịn được run lên một chút.
Cậu bé kia…… Đáng sợ như vậy, cô phải kết bạn với cậu ta như thế nào?
Khóe mắt Gia Gia lại có chút ướt, nhưng nhìn ánh mắt của Chu Thiến, cô bé cũng không dám cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu.
Thấy con gái hiểu ý của mình, lúc này Chu Thiến mới vừa lòng đứng lên, thoáng nhìn qua bên kia, liếc tới Quý Vãn, nháy mắt biểu cảm trên mặt cô ta lạnh xuống.
Quý Vãn đáng chết, vậy mà lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy khiến mình mất mặt, vậy cũng đừng trách cô ta không khách khí!
Chu Thiến nghĩ đến cái gì, tâm tình rốt cuộc cũng tốt lên một ít.
Động tác nhỏ của một nhà này cũng không có bị quá nhiều người chú ý tới.
Quý Vãn bởi vì đã cùng Chu Thiến lật mặt, cũng không muốn diễn cái gì với cô ta, dẫn theo Diệp Thanh Thanh đứng ở vị trí cách xa bọn họ nhất .
Lúc Khương Nhu đi tới, Quý Vãn đang muốn mở miệng giới thiệu, liền thấy Khương Nhu tươi cười nói: “Lại gặp mặt rồi, em còn nhớ rõ chị không?”
Quý Vãn sửng sốt một chút.
Cô nhìn Khương Nhu trước mặt, có chút nghi hoặc, cô đã gặp Khương Nhu sao?
Nhiều cameras đang quay như vậy, Khương Nhu cũng không tiện nói nhiều, quay đầu nhìn Tần Ngọc Minh: “Chồng.”
Lúc này Tần Ngọc Minh mới vươn tay với Quý Vãn: “Xin chào, tôi là Tần Ngọc Minh. Trước đây, ở bữa tiệc của nhà họ Diệp chúng ta đã chào hỏi qua.”
Người có thể tham dự bữa tiệc của nhà họ Diệp đều là đối tác lâu dài của họ Diệp, Quý Vãn nở một nụ cười xin lỗi, bắt tay với Tần Ngọc Minh, lại nhìn về phía Khương Nhu: “Xin lỗi, em không nhớ rõ lắm……”
Khương Nhu cũng không thèm để ý, cười nói: “Đều là việc nhiều năm trước, em không nhớ rõ cũng bình thường,” nói, cô cúi đầu nhìn về phía Diệp Thanh Thanh đang đứng bên cạnh Quý Vãn , “Đây là Thanh Thanh phải không?”
Quý Vãn gật đầu.
Không cần Quý Vãn mở miệng, Diệp Thanh Thanh đã ngoan ngoãn gọi chú dì.
Khương Nhu nhìn Tần Hành bên cạnh mình.
Tần Hành căng khuôn mặt nhỏ, nhìn Diệp Thanh Thanh, không nói gì.
Khương Nhu thở dài trong lòng.
Vừa rồi là ai nói với cô là có thể kết bạn đây?
Đường đi vừa rồi, cũng không thấy thằng bé chủ động chào hỏi với ai.
“Xin lỗi, đứa con trai này của chị hơi lạnh lùng,” Khương Nhu nói với Quý Vãn, lại nói với Diệp Thanh Thanh, “Thằng bé tên là Tần Hành, lớn hơn con nửa tuổi nha.”
Sau đó Khương Nhu thấy đứa bé xinh đẹp giống búp bê Tây Dương này nhấp môi nở nụ cười, khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, hướng Tần Hành vươn tay nhỏ bụ bẫm của mình: “Chin chào, oa oa!”
(Góc giải thích: Bé Thanh Thanh còn nhỏ nên chưa nói rõ là xin chào, anh trai. Mà anh trai tiếng Hán là ca ca, bé chưa nói rõ nên thành oa oa. Mình để nguyên cho dễ thương nha. Thấy oa oa thì mình hiểu là anh trai nha chứ không phải khóc đâu)
Khương Nhu bị dễ thương đến mức phải che trái tim.
Quá đáng yêu!
Vì sao con trai cô không có đáng yêu như vậy chứ?!
Tần Hành cũng không dự đoán được Diệp Thanh Thanh sẽ chủ động chào hỏi với mình, chỉ là cậu ấy nói chuyện có chút không rõ, Tần Hành nhíu mày, đứa trẻ ba tuổi vậy mà nói chuyện còn không rõ, cậu thật sự phải làm bạn với đứa trẻ như vậy sao?
Tần Hành lại nhìn Diệp Thanh Thanh trước mặt, thấy khóe miệng tươi cười của cậu, trong lòng lại có chút nghi hoặc. Vừa rồi lúc cậu lạnh mặt nhìn mấy đứa nhỏ, ngay cả Tiểu Dương có vóc dáng còn cao hơn cậu cũng không dám nhìn thẳng, vậy mà cái bánh trôi trước mặt này không sợ sao?
Nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt Tần Hành còn lạnh hơn.
Đây là cách cậu kiểm tra bạn mới, nếu cậu làm như vậy mà Diệp Thanh Thanh vẫn không bị dọa sợ…
Tần Hành ngẩng đầu, đang muốn quan sát biểu cảm trên mặt Diệp Thanh Thanh, liền cảm giác được trên tay mình bị phủ lên một cái gì đó mềm mại.
Cậu cúi đầu thấy, không biết khi nào tay nhỏ mum múp thịt của Diệp Thanh Thanh đã cầm lấy tay cậu.
Sau đó, Diệp Thanh Thanh quơ quơ.
Quơ quơ!
Đồng tử Tần Hành hơi mở to.
Sao cậu ta có thể như vậy?!
Diệp Thanh Thanh lại đột nhiên dùng hai tay mà nắm chặt bao bọc lấy tay Tần Hành, dùng giọng điệu quan tâm nói: “Tay của oa oa rất lạnh nha, Thanh Thanh sưởi ấm cho anh.”
Đôi tay nhỏ gắt gao nắm chặt tay cậu, ấm áp lại mềm mại.
Diệp Thanh Thanh thật sự không sợ mình!
Nhưng mà…… Vì sao còn không buông tay tôi ra!
Tay Tần Hành bị Diệp Thanh Thanh nắm lấy có chút không tự chủ mà run rẩy, mặt cũng đỏ một chút.
Bạn mới…… Đều nhiệt tình như vậy sao?
Lực chú ý của Khương Nhu vẫn luôn ở trên người hai đứa nhỏ, nhìn thoáng qua lỗ tai con trai nhà mình hồng lên, cô giống như khám phá ra sự việc mới lạ, kéo tay áo Tần Ngọc Minh.
Tầm mắt Tần Ngọc Minh dừng ở đôi tay đang nắm chặt nhau của hai đứa nhỏ, sau đó lại thấy mặt Tần Hành hồng.
Kinh ngạc trong mắt anh ta không ít hơn Khương Nhu.
Đứa con thúi này của bọn họ, mặt lạnh tính tình cũng không tốt, tuổi còn nhỏ đã có thói ở sạch, ngày thường ghét nhất chính là cùng người lạ tiếp xúc thân thể.
Không nghĩ tới đúng là không nghĩ tới, lúc này mới gặp nhau lần đầu tiên? Đã cho người ta nắm tay?
Tần Ngọc Minh nổi lên ý xấu, đang muốn mở miệng, đã bị Khương Nhu mặt không đổi sắc mà kéo một cái.
Nhìn ánh mắt cảnh cáo của vợ, lúc này Tần Ngọc Minh mới có chút tiếc nuối mà ngừng ý tưởng này.
Mặt đỏ so ở nhà xem Olympic Toán đã tốt hơn nhiều.
Tầm mắt Quý Vãn cũng luôn dừng ở hai đứa nhỏ, chỉ là ý nghĩ của cô khác với vợ chồng họ Tần, cô là cảm thấy con trai nhà mình cũng tự nhiên quá rồi!
Sao có thể nắm tay người lần đầu tiên gặp mặt như vậy chứ?
Quý Vãn bất đắc dĩ đỡ trán, nghĩ lại tự nhiên cũng tốt.
So sợ hãi thì tốt hơn rất nhiều.
Nói chuyện xong, người chủ trì rốt cuộc tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất hôm nay —— chia phòng ở.
Tập một quay tổng cộng có một tuần, sáu ngày bảy đêm. Hiện tại là buổi chiều bốn giờ, không bao lâu nữa mặt trời sẽ lặn, cho nên hiện tại việc cấp bách là làm các gia đình có phòng ở.
Tổ chương trình cho năm cái gia đình năm căn nhà, chẳng qua tổ chương trình “Kinh phí hữu hạn”, cho nên cung cấp nhà ở cho các khách quý đương nhiên có sự phân biệt. Muốn ở phòng tốt, các khách quý phải cùng mấy đứa trẻ hoàn thành nhiệm vụ của tổ chương trình.
Căn nhà thứ nhất là một bộ nhà trệt, phòng ở diện tích không lớn, nhưng phòng tắm phòng bếp đều đầy đủ mọi thứ.
Căn nhà thứ hai là một nhà nông thôn nhỏ, trước nhà còn có một cái ao.
Căn nhà thứ ba là ở kế bên vườn hoa, mở cửa là có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng.
Căn nhà thứ tư cũng là căn phòng kém cỏi nhất, trừ bỏ một phòng có thể ngủ, WC và phòng tắm đều không có.
Căn nhà thứ năm là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, cũng là căn phòng tốt nhất trong năm căn.
Người chủ trì nói tới đây, Hoắc Minh Kiệt không nhịn được thở dài một hơi: “Lời này nói thật dễ nghe, rõ ràng chính là tổ chương trình các ngươi cố ý làm khó chúng ta mà!”
Đàm Văn Vũ cũng tán thành mà gật đầu: “Chúng ta không thể đơn giản một chút sao?”
Người chủ trì lập tức gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy đơn giản khá tốt, chúng ta trực tiếp bắt đầu trò chơi đi?”
“Bỏ qua lời khách sáo chính là đơn giản hả?” Đàm Văn Vũ khó thở.
Mọi người không nhịn được đều cười.
《 Bảo bối của chúng ta 》 là một loại chương trình du lịch cùng vượt qua trò chơi, cho nên trò chơi thứ nhất cũng là trò chơi —— cùng tay cùng chân.
Tổ chương trình sẽ cột tay chân khách quý và đứa bé cùng nhau, bọn họ phải đi ở trong sân đi hai vòng, gia đình nào tới đích đầu tiên có thể ưu tiên chọn lựa phòng ở.
Trò chơi này nói đơn giản cũng không đơn giản, kiểm tra chính là sự ăn ý giữa các khách quý, chỉ cần phối hợp tốt, không té ngã, đứng đầu cũng không phải việc khó.
Quý Vãn cúi đầu nhìn Diệp Thanh Thanh bên cạnh, vừa định nói cô và Diệp Thanh Thanh hai người chơi trò chơi sẽ dễ hơn các đội khác, liền nghe được thanh âm Chu Thiến truyền đến ——
“Ai, chúng ta đều là một nhà ba người, Quý Vãn và Thanh Thanh chỉ có hai người, có phải không quá công bằng không?”