Chương 5: Đáy mắt không còn sự yêu mến

Trong đầu Hứa Nguyện xuất hiện âm thanh gào thét khiến cô giật mình, ồ, còn có cả chiêu này.

Hệ thống muốn nói thêm gì đấy, nhưng dòng điện bỗng nhiên lại đứt quãng dần dần trở nên yếu ớt, như ma quỷ mãi quanh quẩn trong đầu Hứa Nguyện: "... Từ trường của nam chính, nữ chính có thể làm nhiễu sóng, ngăn cản tôi vận chuyển tin tức... Mong ký chủ tự mình tiếp tục..."

Lời nhắc nhở vừa ra, cảnh tượng trong mơ lúc ban sáng lần nữa hiện ra trước mắt cô.

Hứa Nguyện nhìn chằm chằm Thẩm Chiếu, nhếch miệng tạo thành một nụ cười lạnh, đáy mắt không có nửa phần yêu mến mà người khác thường thấy.

----------

Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần đen chỉ tùy tiện ngồi, đã phơi bày dáng người cao gầy đường cong mê người và khí chất rất lịch sự tao nhã. Giống như ngọc mát trên núi cao, hay bông tuyết trắng rơi xuống đóa phong lan. Ngón tay thon dài giữ chiếc ipad, đôi mắt rũ xuống mang theo hơi thở lạnh lẽo.

Anh tựa lưng vào ghế, lễ phép nghe xong lời đề nghị của người bên cạnh, dùng giọng nói lãnh đạm từ chối: "Ngại quá, không cần đâu."

"Hả?"

Hứa Vi đang hứng thú bừng bừng mới giới thiệu được một nửa, lập tức không phản ứng kịp, chỉ ngẩn ngơ nhìn anh.

"Là thế này, cô Hứa." Vu Phần đứng phía sau Thẩm Chiếu không kiên nhẫn được như anh, mỉm cười mà tiếp lời: "Cậu chủ và Dương Chử vẫn luôn là một đội, không yêu cầu thêm bất kỳ ai khác cả."

Hứa Vi cắn môi. Từ nhỏ cô ta đã là một học sinh có thiên phú lại chịu nỗ lực, ở nơi thiên tài đầy rẫy như mây trong đại học Z thì cô vẫn là người xuất sắc, vậy nên đương nhiên cô ta không chịu bỏ cuộc: "Đàn anh à, em rất giỏi toán phân tích, có thể theo kịp mọi người mà. Hơn nữa năng lực làm việc của em tương đối mạnh, sửa luận văn cũng rất nhanh, hy vọng anh có thể cho em cơ hội lần này."

"Cô Hứa, bình thường luận văn đều do cậu chủ tự viết."

Trên thực tế, cậu chủ không thích bị người khác làm phiền trong lúc tính toán, càng không có đủ kiên nhẫn để giải thích quá trình cho người khác. Hạng mục anh tham dự cơ bản đều tự mình hoàn thành, Dương Chử cũng chỉ tới góp mặt cho đủ quân số mà thôi.

Ánh đèn tập trung vào hai người. Suy cho cùng, thêm người gia nhập chỉ tổ rước thêm phiền toái không đáng có.

"Có lẽ cô hiểu lầm giải đấu A rồi. Luận văn là hạng mục trung tâm, năng lực viết của cô hoàn toàn không đủ. Tóm lại thì trường hợp của cô là…"

"Ý nghĩ giải đề quá đơn điệu, không đủ chính xác, năng lực xử lý hình ảnh quá kém, sẽ không theo kịp cậu chủ."

Không có lời khen như trong dự đoán, Hứa Vi – học sinh ba tốt từ bé đến lớn – lần đầu tiên bị ghét bỏ năng lực học tập không chút nể nang gì, sắc mặt hết trắng lại đỏ: "Tôi, tôi sẽ cố gắng…"

Vu Phần chỉ về phía hạng mục C được cô ta viết rất đẹp, hắn nói: "Ừm… Với trình độ này của cô mà nói, ngay cả việc muốn nghe hiểu lời giải thích của Dương Chử e là cũng có chút khó khăn."

Bàn tay đang giơ notebook của Hứa Vi cầm không được mà bỏ xuống cũng không xong.