Khi Hứa Nguyện tỉnh lại thì đã trở về giường mình.
Cô ngây ngốc một lát mới nhớ ra chuyện tối qua.
Trên người thoáng mát thoải mái nhưng nơi giữa hai chân lại gặp tội mà sưng đỏ.
Cô đỡ eo ngồi dậy, cúi đầu liền thấy thân thể không mảnh vải che thân của mình hiện ra dưới chăn, cả người trải đầy dấu vết làʍ t̠ìиɦ, hai núʍ ѵú bị hút đến sưng lên……Không ngờ Thẩm Chiếu lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Cô lục trong tủ lấy ra bộ đồ bảo thủ nhất mặc vào che đi dấu vết ái muội trên cơ thể.
Hệ thống lặn mất trốn tránh nam chính một đêm rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ký chủ, cô quá xằng bậy.”
“A.” Hứa Nguyện không để bụng, cầm lấy kem che khuyết điểm bôi bôi ở xương quai xanh:“Tôi thế nào?”
Hệ thống trầm mặc rà quét một lượt, đây là kết quả cuối cùng nó tác động.
Tuy rằng phương thức này hoàn toàn vặn vẹo, nhưng cô vậy mà…… Thật sự bắt được cốt truyện.
“Giao diện của tôi chưa hoàn chỉnh, đoạn cốt truyện này cô quá chủ quan.”
Hứa Nguyện mỉm cười:“Cậu chắc chắn giao diện của mình chưa hoàn chỉnh?”
Hệ thống nhìn nhìn mấy hạng mục số liệu biến thành một đống mật mã rối loạn, âm thanh máy móc chất chứa hoang mang không dễ phát hiện cùng với một chút không xác định: “Có chút khó khăn mới, nhưng có lẽ vấn đề không lớn lắm.”
Lật lên lật xuống liên tục, Thẩm Chiếu nhìn lướt qua tài liệu, đọc nhanh như gió không mấy đã hết, khóe môi nhếch lên một độ cong cười như không cười: “Chuyện này là cô tự giải quyết sao?"
Hứa Vi bị anh nhìn chằm chằm, ánh mắt mơ hồ nửa giây, rất nhanh đã vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Khóe miệng Thẩm Chiếu ý cười càng sâu, nhưng không hiểu tại sao lại có chút cảm giác lạnh sống lưng.
Anh cầm lên một tờ giấy viết xuống bên dưới một dãy số điện thoại: “Đây là thông tin liên lạc của Dương Chử, cô có thể tìm hắn.”
Nói xong, anh tránh đi bàn tay Hứa Vi đang đưa tới, để tờ giấy lại trên tủ ở góc cầu thang, bước đi không quay đầu lại.
Cô ta thật sự làm được …
Thẩm Chiếu đi được một lúc lâu, Hứa Vi mới ngạc nhiên vui mừng mà hồi hồn, đè nén trái tim đang đập thình thịch, đi đến bên cửa sổ, si mê mà nhìn xuống lầu.
Một chiếc xe hơi màu đen đơn giản lái tới gần chỗ Thẩm Chiếu, anh mở cửa ra và bước lên xe.
Từ xa có thể nhìn thấy dáng người cao lớn, thẳng tắp uy nghiêm của anh. Cái áo sơ mi trắng vừa vặn che đi một vầng hào quang sáng chói dưới ánh mặt trời.
Cửa xe đóng lại, xe bắt đầu nổ máy, anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cô ta.
Hứa Vi có chút mất mát mà trở về phòng của mình, từ trong tủ lấy ra hai bộ quần áo trắng tinh và một cái băng đô chấm bi màu xanh lam bỏ vào thùng rác.
Cái băng đô đã từng dùng để buộc lên mái tóc đen bóng của cô ta, làm nổi bật lên vẻ đẹp giản dị và trong sáng của một người con gái vùng thị trấn nhỏ.
Nhưng cô ta đã đi đến nhà của chú mình.
Điều kiện sống ở nơi này rất tốt, hàng tháng người chú chu cấp cho cô ta rất nhiều tiền sinh hoạt, tương đương với số tiền của Hứa Nguyện. Mặc dù cô ta biết rằng đây chỉ là số ít đối với chú nhưng đủ để cô ta sinh sống một cách dư dả.
Đương nhiên, cô ta chỉ coi đây như một bàn đạp và sẽ không mãi trông cậy vào sự giúp đỡ của chú mình.
Cô ta sẽ đấu tranh cho cuộc sống mà cô ta mong muốn và người cô ta đã lựa chọn.