Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Sách: Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ

Chương 2: Họng súng mang theo mùi vị khói thuốc cạy mở môi cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi cố gắng muốn khống chế cơ thể nhưng lại thất bại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình tìm kiếm sự giúp đỡ xung quanh, bị người đàn ông từ phía trên kia dùng họng súng đen nhánh nâng cằm lên.

Giọng người đàn ông vang vọng trong gian phòng trống trải: “Hay lắm.”

Cằm Hứa Nguyện bị nâng lên, rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt mũi của anh, anh ngồi ở nơi duy nhất có ánh sáng chiếu xuống trong phòng tối, vần sáng mông lung nửa hư nửa thật bao quanh anh, gương mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm.

Anh có đôi mắt rất đẹp, ánh sáng phản chiếu có thể thấy màu lam nhạt như sương mù, giống như biển đêm hoang vắng, chỉ một cái liếc mắt đã có thể khiến người ta cảm thấy vô cùng lãnh lẽo.

Nữ thần Aphrodite Hy Lạp cổ đại người cai quản tình yêu, tìиɧ ɖu͙© và sắc đẹp luôn che giấu đi tình cảm quý giá nhất ẩn trong ánh mắt, mà người có đôi mắt như vậy liệu có tồn tại tình cảm quý giá đó hay không, vì vậy người phụ nữ trông có vẻ như tình nhân đứng bên cạnh anh cũng khó mà làm người ta tin thân phận của mình.

Họng súng chĩa thẳng vào cổ họng, Hứa Nguyện không còn lòng dạ nào mà tán thưởng hay thăm dò, buộc lòng phải ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang coi cô như con kiến hôi.

Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, họng súng mang theo mùi khói thuốc và sự nóng bỏng, đột nhiên đặt lên môi cô cạy mở quai hàm, nhét vào trong miệng.

Miệng và gò má của Hứa Nguyện hoàn toàn tê cứng, cô nghe được trong cổ họng mình phát ra tiếng nức nở, vết thương rỉ máu đã gần khô lại, nhưng vì sợ chết mà chèn ép khiến máu từ vết thương chảy ra nhiều hơn tới tứ chi, thiếu oxy và thiếu máu đã làm thị giác của cô suy yếu.

Chuyện gì đang xảy ra người đàn ông này muốn gϊếŧ cô!

Không.

Cô không muốn chết ở đây.

Âm thanh tiếng cò súng bị kéo căng trong không gian tĩnh mịch rất rõ ràng, nỗi sợ hãi chưa từng có trong đời người xâm chiếm từng tế bào, Hứa Nguyện cố vận động chân tay để tự cứu lấy tính mạng mình, nhưng bất luận có giãy giụa thế nào cũng không thể làm ngón tay nhúc nhích.

Tầm mắt người đàn ông nhìn xuống cô giống bất đắc dĩ liếc nhìn một cái đã muốn rời đi, nhưng không biết tại sao anh lại đột nhiên dừng lại, dừng lại nơi ánh mắt mất tập trung của cô hồi lâu.

Hứa Nguyện cảm thấy họng súng trong miệng chuyển động, giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống.

Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, mí mắt hơi rũ xuống, giọng nói dường như mang theo sự khó hiểu: “Cô không phải.....”

------------------

"Mình còn sống ư....."

Hứa Nguyện giơ hai cánh tay đang ở trong chăn, mồ hôi lạnh dính vào ga trải giường, tri giác vẫn còn cảm nhận được cái lạnh lẽo u ám trong giấc mơ đó.

Nước bẩn trên nền gạch làm ướt tóc dính vào trên mặt, giống như đỉa hút máu, mùi thuốc súng dường như vẫn còn đọng lại trong phổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »