Họ không khỏi giật mình trước lời nói của Vu Miên Miên. Rốt cuộc là tình huống gì đây, sao Vu Miên Miên lại đột nhiên trở mặt với Hạ thanh niên trí thức như vậy?
Thấy Hạ Tuấn Kiệt ngày càng bơi tới gần mình, sắc mặt Vu Miên Miên trở nên khó coi, giọng cô trầm xuống nói: “Anh tránh xa ra, ai cần anh cứu chứ? Đừng nghĩ tôi không biết anh đang nghĩ gì, anh chỉ muốn cướp cá của tôi thôi!”
Hạ Tuấn Kiệt: “……” Ánh mắt anh ta tối sầm lại, trong mắt lóe lên tia bất mãn. Vu Miên Miên bị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại thành ra thế này?
Anh ta tiếp tục bơi về phía cô, khuôn mặt càng thêm ôn nhu: “Miên Miên, em đừng sợ, tôi sẽ cứu em ngay đây.”
Vu Miên Miên: “……” Cạn lời, hôm nay Hạ Tuấn Kiệt nhất quyết muốn cứu cô sao? Quyết tâm muốn phá hủy cô đấy à.
Cô vừa bơi sang một bên để tránh Hạ Tuấn Kiệt, vừa nhìn về phía Thẩm Dịch trên bờ nói: “A Dịch, anh thấy không, anh ta thực sự muốn cướp cá của em.”
Ngón tay Thẩm Dịch nắm chặt cây nạng, anh nhìn chằm chằm Vu Miên Miên vài giây, rồi đột nhiên ném nạng đi, nhảy vào trong nước.
Hành động của anh khiến mọi người trên bờ đều kinh ngạc, thậm chí có người còn hô lên: “Thẩm lão tứ, anh nhảy làm gì, chân anh còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu.”
Thẩm Dịch nhảy vào nước xong, anh nhanh chóng bơi về phía Vu Miên Miên, rất nhanh đã đến bên cạnh cô.
Vu Miên Miên thấy anh nhảy xuống, khóe miệng khẽ cong lên.
Mọi người đều nghĩ chân anh vẫn bị thương, nhưng chỉ có cô biết, chân anh đã lành. Anh vẫn dùng nạng chẳng qua là giả vờ què mà thôi. Khi bơi, anh cố ý không dùng chân phải nhiều, để mọi người nghĩ rằng chân phải của anh vẫn chưa hồi phục.
Nhưng dù chỉ dùng một chân, anh bơi vẫn rất nhanh, quả không hổ là nam chính.
Khi Thẩm Dịch đến bên cạnh cô, anh liếc cô một cái, rồi duỗi tay kéo cô vào lòng, xoay người bơi về phía bờ.
Hạ Tuấn Kiệt nhìn Thẩm Dịch và Vu Miên Miên, anh ta giơ tay định đẩy kính, nhưng kính đã bị gỡ ra trước khi anh ta nhảy xuống sông và để lại trên bờ rồi.
Không thể đẩy kính như thường lệ, ngón tay anh ta khựng lại. Nhưng rồi anh ta nhanh chóng thả tay xuống, như không có chuyện gì, bơi theo về phía bờ.
Vu Miên Miên và Thẩm Dịch lên bờ, Vu Miên Miên ôm con cá, vội vàng nhặt cây nạng đưa cho Thẩm Dịch: “A Dịch, đây, anh cầm đi.”
Thẩm Dịch nhận lấy cây nạng, mặt không cảm xúc liếc cô một cái.
Lúc này, gia đình của Thẩm Dịch cuối cùng cũng đến.
Mẹ của Thẩm Dịch, Tiền Thúy Phương, vội vàng chạy tới trước mặt hai người, nhìn họ ướt đẫm từ đầu đến chân, lo lắng nói: “Trời ơi, sao lại ướt sũng thế này, mau về nhà thay đồ đi, nhanh lên kẻo cảm lạnh.”