- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
- Chương 14: Rời căn cứ
Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
Chương 14: Rời căn cứ
"Cần anh đồng ý à, tôi vốn dĩ đã ở bên thiếu gia của nhà anh rồi."
Dứt lời, Thích Thất tiến lên đoạt lấy đôi đũa của Triều Hổ: "Anh chưa được ăn, Hàn tổng còn chưa lại đây."
Vừa đến nhà ăn, Hàn Triều liền thấy được màn đùa giỡn này, lắc đầu, nhếch môi cười, thật ra có hai người kia ở cùng cũng không tệ lắm...
Mới vừa ngồi xuống không lâu, có tiếng đập cửa, Triều Hổ thịch thịch chạy tới mở cửa, nhìn thấy người tới, tiếp đón cũng không chào, chạy về tiếp tục vùi đầu vào ăn: "Vương Tiểu Lợi tới."
"À." Ai cũng không tính toán đi tiếp cậu, vài ngày nay từ khi gặp được Vương Tiểu Lợi, bọn họ đã không ăn qua một bữa cơm đúng nghĩa, hiện tại ai cũng đừng nghĩ tách bọn họ ra khỏi bàn cơm.
Vương Tiểu Lợi tiến vào nhà ăn liền nhìn thấy ba người vây quanh bàn ăn vùi đầu ăn, trên bàn cơm bày đầy các loại thức ăn, nhìn số lượng cùng mùi vị thì với đồ ăn ở nhà ăn thật không thể nào so được.
"Ai, Tiểu Lợi, cậu tới rồi, ăn cơm chưa, tới ăn chút đi, tay nghề của tôi là hạng nhất, ăn siêu ngon nha." Thích Thất nói xong, kẹp lên một miếng thịt gà, vừa ăn vừa chạy thịch thịch cầm thêm chén đũa.
Vương Tiểu Lợi câu nệ ngồi vào ghế, trộm liếc Hàn Triều một cái, cậu gần đây thật là bị Hàn Triều dọa tới, vừa nhớ tới dị năng của Triều thiếu bắp chân cậu đều run, có thể đem một người dị năng cường đại chỉ trong vài giây biến thành ngốc tử, thật là đáng sợ.
Nhìn ra Vương Tiểu Lợi sợ hãi, Hàn Triều ngẩng đầu lên trêu đùa: "Tôi nói Vương Tiểu Lợi, phía trước cũng không thấy cậu khách khí như vậy, thế nào, còn muốn tôi mời cơm?"
Vương Tiểu Lợi vẫn còn tâm tính trẻ con, cậu vừa thấy Hàn Triều nói chuyện giống như trước đây liền cảm thấy kỳ thật cũng không có gì đáng sợ quá: "Không, tôi không khách khí, tôi chính là nhìn đến bàn lớn đồ ăn nên có điểm khϊếp sợ."
Cậu duỗi tay cầm chén đũa gắp lên một miếng xương sườn đưa vào miệng, tiếp theo đôi mắt sáng ngời, oa, thật ngon nha, so với xương sườn trước đây cậu ăn muốn ngon hơn, sau đó Vương Tiểu Lợi cũng gia nhập vào trận doanh của bọn Thích Thất, vùi đầu vào ăn.
Sau khi ăn xong, cơm no rượu đủ, Vương Tiểu Lợi rốt cuộc nhớ tới mục đích mình đến đây: "Đúng rồi Triều thiếu, Hàn đội kêu tôi lại đây nói cho anh biết, anh ấy đã liên lạc được với thành phố B, thành phố B cũng có thành lập căn cứ an toàn, do Vũ Văn gia và Hàn gia mấy thế gia ở đó cùng cộng đồng quản lý, Hàn gia bảo các người nhanh trở về, cho nên Hàn đội quyết định chậm nhất ba ngày sau chúng ta xuất phát."
Hàn Triều gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, Hàn Tiến không nói đến sự tình Hàn gia, có lẽ ông và cô, các người bọn họ hẳn là đều bình yên vô sự.
Vương Tiểu Lợi ở thêm một lúc liền đi về, ở phòng khách Triều Hổ nói đùa với Hàn Triều: "Thây ma cũng không có gì đáng sợ, thân thể cứng đờ, chạy lại chậm, cho tôi một cái súng máy, một giây quét chúng nó toàn bộ thình thịch thình thịch ha ha ha..."
Trong phòng, nằm trên giường xem truyện tranh, Thích Thất sau khi nghe được bĩu môi: Anh nhìn thấy kia toàn là thây ma sơ cấp, chờ thây ma thăng cấp, thân thủ linh hoạt, anh lấy súng căn bản là bắn không trúng. Từ từ... đúng rồi, tính theo ngày thây ma cũng sắp bắt đầu thăng cấp...
Cho đến khi Hàn Triều hai người từng người trở về phòng ngủ, Thích Thất vẫn còn ngây người, Hàn Triều tiến lên muốn lay tỉnh cô, liền nghe được trong miệng cô lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Thây ma cũng sắp thăng cấp..."
Đêm khuya nằm ở trên giường Hàn Triều mở to mắt, quay đầu nhìn Thích Thất ngủ say bên người, gỡ gỡ tóc rối dính trên mặt cô, than nhẹ một tiếng.
Anh biết Thích Thất có bí mật, đầu tiên là giống như thay đổi thành một người khác, tính cách đại biến, sau đó chính là, giống như cô biết mạt thế sẽ tới, bốn phía điên cuồng mua sắm vật tư.
Cô thật hiểu rõ về thây ma, biết thây ma nhược điểm, thậm chí không gian của mình cô ấy hẳn là biết ít nhiều, bằng không cũng sẽ không thường quanh co mà nói muốn ăn trái cây rau dưa.
Phải biết rằng mạt thế đã gần một tháng, trái cây rau dưa bên ngoài đều hư thối, liền tính có trữ được khoai tây, cải trắng cũng phi thường khó có được.
Thích Thất không phải là người bắt bẻ, cô lạc quan, kiên cường, thích ứng được mọi hoàn cảnh, chịu được khổ, nếu không phải biết chính mình có rất nhiều rau quả mới mẻ, cô trăm triệu cũng sẽ không hỏi để chính mình lấy ra.
Hôm nay cô nói thây ma muốn thăng cấp, vậy hơn phân nửa là đúng, kỳ thật đối với việc thây ma thăng cấp anh ít nhiều đã suy đoán được, mấy ngày trước đây dị năng của anh không phải cũng thăng cấp đó sao, bằng không cũng không có khả năng trong nháy mắt biến người đàn ông kia thành ngốc tử, chỉ là anh không hiểu thây ma thăng cấp ý nghĩa là gì, Thích Thất sẽ không vô duyên vô cớ chắc chắc đến việc thây ma sẽ thăng cấp mạnh...
Nói là muốn ở thành phố C ba ngày, trên thực tế ngày hôm sau bọn họ đã xuất phát.
Một nguyên nhân là bởi vì căn cứ đã thoát ly khỏi khống chế của quốc gia, tuy nói hiện tại có thể liên hệ tới thành phố B, nhưng ở thành phố B quyền lợi của quốc gia bị các gia tộc đấu đá tranh giành, căn bản không liên quan đến bọn họ, cho nên đám người Hàn Tiến đến đây, căn cứ như lâm đại địch, nơi chốn đều có người giám thị.
Nguyên nhân khác là, mặc kệ nói như thế nào, thành phố B cũng là trung tâm quân sự của quốc gia Z, khoa học kỹ thuật phát triển nhất, cho nên ngay cả mạt thế đến, căn cứ thành phố C cũng là căn cứ lớn nhất quốc gia Z dành cho người sống sót.
Mà Hàn gia, là siêu cấp thế gia ở quốc gia Z cũng muốn chia một phần, cho nên quân nhân Hàn Tiến, đầu lĩnh của tân thế hệ của Hàn gia, ở thời khắc mấu chốt này không thể không có mặt ở đó.
Vì thế vừa mới đi vào căn cứ thành phố C, bọn Thích Thất giữa trưa ngày hôm sau đã xuất phát đi căn cứ thành phố B.
Nhận được thông tri đám người Hàn Triều đem đồ vật trong phòng thu lại toàn bộ bỏ vào không gian.
Đây phải quy công cho thần giữ của Thích Thất, là một cô nhi, đồ vật trên người đều là do cô từ khi trưởng thành mà làm việc mới có, tuy rằng đi vào nơi này không bị quá túng quẫn như vậy, nhưng trong xương cốt bản năng sẽ không thay đổi chút nào.
Cho nên, muốn cô vứt bỏ mấy thứ này, sao không trực tiếp muốn mệnh của cô luôn đi!
Buộc Hàn Triều thu xong đồ vật, Thích Thất vui tươi hớn hở cùng Hàn Triều đi hướng cửa căn cứ, bọn họ một hàng tám người vẫn là ngồi xe buýt lữ hành từ nội thành thành phố C ra tới đây.
Không gian Hàn Triều có xe, nhưng làm động vật họ mèo lười biếng như Hàn Triều sao có thể chính mình lái xe, chẳng những mệt, còn nữa xe quân dụng nào có không gian lớn thoải mái như xe buýt, anh hoàn toàn có thể cùng Thích Thất ngồi cách ly ra, không bị người quấy rầy.
Thích Thất lại thay ra bộ quân trang thùng thình kia, không có biện pháp, ở mạt thế, xinh đẹp chính là có tội, hơn nữa nguyên chủ kia thật là một khuôn mặt yêu diễm hại nước hại dân, trước mạt thế bị người nhớ người thương còn miễn bàn, sau khi mạt thế trật tự hỗn loạn, còn không sợ bị người có tâm trực tiếp bắt đi hay sao.
Hiện tại có Hàn Triều che chở, nhưng về sao thì sao? Nữ chủ xuất hiện, Hàn Triều còn sẽ che chở mình sao? Trong sách, Hàn Triều chính là trung khuyển (chú chó trung thành), sau khi quen được nữ chủ, trước đây đa tình khắp nơi sau đó chỉ chuyên tình với nữ chủ, phụ nữ khác trước mặt anh chỉ là không khí.
Chính mình còn muốn sống trường kỳ ở căn cứ thành phố B, với sức chiến đấu yếu xìu như của mình mà làm nhiều người nhớ thương như vậy? Vẫn là thôi đi, cho nên ngụy trang rất quan trọng.
Lúc Thích Thất vẫn còn lung tung rối loại suy nghĩ, cửa căn cứ đã ở trước mắt.
Năm người tiểu đội Hàn Tiến đã chờ trên xe buýt, bọn họ đã thay quân trang bằng quần áo người thường, bọn họ muốn đi thành phố B, nếu mặc quân trang dọc đường chắc chắn sẽ gặp người sống sót nhờ giúp đỡ, nhưng họ thật sự không có thời gian đi cứu người sống sót nữa.
Đối với cách làm của bọn họ, Thích Thất lý giải được, nhưng trong lòng vẫn cảm giác quái quái, rầu rĩ.
Kỳ thật cô thật thích tham gia quân ngũ, cô là một cô nhi, lúc 3 tuổi, trong thôn phát sinh sạt lở, toàn bộ thôn bị chôn dưới đất đá, đa số người trong thôn đều qua đời, bao gồm cả cha mẹ cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày
- Chương 14: Rời căn cứ