Dưới ánh trăng, hắn như cười như không cười, ánh mắt xuyên qua làn sương đêm ẩm ướt mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Kiều.
“Bức thư đó, là ngươi viết?”
Đường Kiều: “???”
Thư? Bức thư nào?
Trong đầu nàng chợt trống rỗng.
Đợi đã….
Hắn nói là bức tình thư đó?!
Tầm mắt của Đường Kiều tối sầm lại.
Khoảng thời gian từ khi bức tình thư gửi đến tay hắn không dài, hắn làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm ra chỗ ẩn náu của nàng mà chạy tới đây?
Hơn nữa lại mang theo hai cái đầu người. Tu tiên giới không có tục lệ chào hỏi như vậy mà...
Đường Kiều hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Sau đó, nàng chỉ vào hai cái đầu người, biểu cảm của nàng rất nghiêm túc: “Đó là đầu của Đường Thanh Hoan và Sở Dật?”
Thẩm Tất Đăng nhướng mày, hơi nghiêng đầu: “Là ta hỏi ngươi trước.”
Đường Kiều đã bình tĩnh mà đáp lại: “Ngươi không trả lời ta, ta cũng sẽ không trả lời ngươi.”
Thực ra Đường Kiều hoàn toàn có thể trả lời câu hỏi của hắn trước. Nhưng họ đã đấu với nhau nhiều năm như vậy, nàng đã quen với việc tranh thủ cho mình thêm nhiều lợi thế và cơ hội chiến thắng, dù là trong tình huống này cũng không ngoại lệ.
Thẩm Tất Đăng không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của nàng vài giây, sau đó khẽ cười.
“Ngươi tự mình xem đi.” Nói rồi, hắn nâng đôi tay thon dài rõ ràng xương cốt lên, tùy ý ném hai cái đầu về phía trước.
Hai cái đầu như quả bóng vẽ hai đường parabol trên không trung, một cái lăn xa ra, một cái dừng lại trước mũi giày của Đường Kiều.
Đường Kiều cúi xuống mà nhìn vào cái đầu.
Ngũ quan sắc sảo và dễ thương. Dù đã dính đầy máu bẩn và biểu cảm có chút kinh dị nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp tinh tế trước đây.
Bây giờ Đường Kiều đã chắc chắn, đây chính là đầu của nữ chính Đường Thanh Hoan.
Nếu Đường Thanh Hoan đã nằm ở đây thì cái đầu khác cũng không cần xác nhận nữa, đó là Sở Dật, loại trung thành như chó mực thì chắc chắn sẽ không để Đường Thanh Hoan chết trước hắn.
Chờ chút, có gì đó không đúng.
Không, là chỗ nào cũng không đúng!
Đường Kiều hít sâu vài cái, sau đó ngẩng lên nhìn Thẩm Tất Đăng, nàng không cam lòng hỏi: “Ngươi chắc chắn đây là đầu của bọn họ? Không phải là đồ giả mạo đánh tráo?”
Thẩm Tất Đăng nghe vậy thì thờ ơ nói: “Điều đó ta không rõ.”
“Nhưng….” Hắn dừng lại một chút, nụ cười trên mặt trở nên quái dị: “Thi thể của họ vẫn ở lưng chừng núi, ngươi có thể đi xác nhận.”
Thi thể vẫn ở lưng chừng núi.
Nghe câu này, Đường Kiều biết mình không cần xác nhận nữa. Ngoài nam nữ chính và Thẩm Tất Đăng hành động không theo lẽ thường này thì còn ai sẽ đặc biệt đến nơi quỷ quái này vào lúc này?
Nếu nói ban đầu nàng còn có một chút hy vọng hão huyền về tính xác thực của hai cái đầu này, thì câu nói ‘thi thể vẫn ở lưng chừng núi’ của Thẩm Tất Đăng đã hoàn toàn phá vỡ hy vọng đó, khiến nàng phải chấp nhận sự thật.
Thẩm Tất Đăng thực sự không cần thiết, cũng không thèm nói dối về chuyện này.
Nghĩa là, nhân vật chính thực sự đã chết, còn chết trong đêm quyết chiến mà còn chết trong tay một nhân vật phụ.
Miệng quạ của ai đó quả thật rất chuẩn...