Chương 49

Hóa ra là một đám đệ tử không vào được nội môn tụ tập lại bắt nạt một tiểu đệ tử được phong chủ thu nhận.

Những chuyện thế này không hiếm gặp. Dù sao thì đệ tử Thiên Xu đông đúc, xuất hiện loại người nào cũng không lạ.

Kiếp trước nàng còn là một ma đầu tâm lý vặn vẹo cơ mà.

Tuy nhiên, khôi lỗi à...

Trong ấn tượng của nàng, Dạ Chiếu phong chủ dường như thực sự thích thu thập những thứ kỳ lạ, có lẽ vì sở thích này mà thu nhận thiếu niên đó cũng không chừng.

Trong đám người, thiếu niên giận đến mức mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy nhưng không dám phản kháng một câu.

Tiểu cô nương đứng bên cạnh hắn nhe răng, phát ra tiếng gầm gừ thấp trong cổ họng, mấy lần muốn lao tới những đệ tử đang bắt nạt họ nhưng đều bị thiếu niên giữ chặt lại.

"Sao? Còn muốn cắn chúng ta à?"

"Đây là Thiên Xu, nếu ngươi dám động thủ thì đợi mà bị giam vào ngục tối đi!"

Tiểu cô nương hung hăng trừng mắt nhìn họ, khó khăn lắm mới phát ra được một câu: "Không được... bắt nạt... A Vân!"

"Chúng ta cứ bắt nạt đấy, sao nào?"

"Ngươi có bản lĩnh thì đến đánh chúng ta đi, ta vừa mới học kiếm chiêu, đúng lúc muốn luyện tập một chút!"

Tiếng cười nhạo càng ngày càng quá đáng nhưng Đường Kiều đã không còn hứng thú nghe tiếp.

Nàng không thích lo chuyện bao đồng, huống hồ đây là địa bàn của Dạ Chiếu Phong, dù sao cũng không đến lượt một người của Phù Bình Phong như nàng quản.

Đường Kiều thu lại tầm mắt, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, dưới kia lại truyền đến một tiếng cười khẩy.

"Giống như chó vậy, thật đúng là có mẹ sinh không mẹ dạy..."

Đường Kiều dừng bước.

Bình thường Đường Kiều ghét nhất là nghe câu nói này.

Dù nàng không muốn lo chuyện bao đồng nhưng đám người này thực sự làm nàng khó chịu.

Nàng lấy ra vài quả mơ từ trong túi trữ vật, một tay nàng niệm chúà ngón tay nhẹ nhàng chạm lên quả mơ, lập tức bề mặt quả mơ sáng lên một lớp ánh kim loại mỏng.

Đây là thuật "Điểm Thạch Thành Kim" mà Tư Không Tẫn đã dùng trước đó, tình cờ nàng cũng biết.

Thuật "Điểm Thạch Thành Kim" thực chất chỉ là một cách gọi chung, không chỉ có tác dụng với đá và cũng không phải biến vật thể được dùng thuật thành vàng thật sự.

Tác dụng thực sự của nó là biến những vật hữu hình thành chất liệu giống kim loại. Thuật này trong cuộc sống hàng ngày khá vô dụng, trong chiến đấu thỉnh thoảng có thể gây bất ngờ nhưng tổng thể vẫn không thực dụng lắm.

Tuy nhiên, để đối phó với mấy tên nhãi nhép này thì quá đủ rồi...

Đường Kiều đi đến sau một gốc cây, tìm góc độ tốt và nhắm vào mấy bóng người bên dưới rồi phóng vài quả mơ xuống.

"Ái da!"

"Cái gì thế?"

"Đây là... mơ? Mơ từ đâu ra?!"

Chỉ nghe mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, vài đệ tử lập tức tức giận ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kiều đang ẩn nấp.