Chương 37

Trên Phù Bình phong, nước chảy róc rách và cây cối rậm rạp, cảnh sắc rất đẹp nhưng chỉ là không có bóng người.

Không, phải nói là hoàn toàn không có người.

Đi vòng quanh bên ngoài rồi hai người lại vào chính điện. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, đừng nói là người, ngay cả những vật dụng cơ bản cũng không có.

Cuối cùng, Tư Không Tẫn dẫn Đường Kiều đến một cái đình, hắn lắc lắc bình rượu trong tay và ngồi xuống ghế tre.

“Thấy chưa, toàn bộ Phù Bình phong chỉ có mỗi mình ta. Bây giờ ngươi còn muốn làm đồ đệ của ta không?”

Ánh mắt của Đường Kiều còn kiên định hơn trước: “Tất nhiên!”

Đùa sao, không có ai chẳng phải càng tốt, nàng còn phải lén lút tu luyện, có người lại càng bất tiện.

Tư Không Tẫn: “…”

Hắn đặt bình rượu lên bàn đá bên cạnh, gãi gãi mái tóc hơi rối rồi ngẩng lên mà nghiêm túc nhìn Đường Kiều.

“Ngươi chắc chắn chứ? Sau này sẽ không hối hận?”

Thật kỳ lạ, người này rõ ràng luôn uống rượu nhưng trên người lại không có mùi rượu khó chịu nào.

Ngửi kỹ còn có chút mùi hương trái cây.

Là mức độ có thể chấp nhận được.

Đường Kiều gật đầu: “Ta chắc chắn.”

Tư Không Tẫn nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài.

“Được thôi.”

Hắn đặt chân lên bàn đá, toàn thân ngả về phía sau, động tác rất tự nhiên và phóng khoáng.

“Vậy hiện tại sư phụ có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.”

Đường Kiều lập tức cúi đầu: “Xin sư phụ cứ dạy bảo.”

“Đi lấy vài hũ ‘Tán Phong Nguyệt’ từ Thanh Quang phong về.”

Đường Kiều: “Tán Phong Nguyệt?”

“Là tên của một loại rượu.” Tư Không Tẫn mỉm cười với nàng: “Ngươi uống không? Ta có thể chia cho ngươi một hũ.”

Đường Kiều: “…Sư phụ, con mới mười sáu tuổi, không uống rượu.”

“Ồ, vậy sao.” Tư Không Tẫn tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc.”

Đường Kiều: “…”

Mặc dù không hiểu tại sao phải đặc biệt đi Thanh Quang phong lấy rượu, nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà Tư Không Tẫn giao cho nàng, nàng vẫn nên ngoan ngoãn hoàn thành thì hơn.

Tuy nhiên, việc thu nhận đồ đệ đầu tiên lại để đệ tử đi lấy rượu thì không trách được tại sao Phù Bình phong không có một người nào...

Nhớ lại biểu cảm của các vị phong chủ lúc đó trên quảng trường, Đường Kiều đại khái có thể đoán ra người này không đáng tin đến mức nào.

May mà, nàng không quan tâm những điều đó.

Dù sao nàng chỉ quan tâm đến việc luyện đao...

Đường Kiều thu lại suy nghĩ và nói lời từ biệt rồi quay người đi đến Thanh Quang phong.

Trên Thanh Quang phong có rất nhiều người.

Khác với sự vắng vẻ của Phù Bình phong, ở đây khắp nơi đều là người.

Nhiều đệ tử trẻ tuổi đang luyện kiếm, ánh sáng của kiếm lóe lên không ngừng, đến nỗi không có chỗ nào để đặt chân.