Vừa dứt lời, Đường Thanh Hoan rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy ta đi cùng sư muội này nhé…"
Đường Kiều gật đầu, không nói thêm, quay người tiếp tục lên bậc thang.
Phía sau vang lên tiếng trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc, bị bao phủ trong màn sương mù.
Trên bậc thang vô tận, ngày càng nhiều đệ tử mới vì kiệt sức mà dừng lại. Nhìn họ loạng choạng ngã xuống, Đường Kiều không khỏi cảm thấy may mắn.
May mà nàng đã kịp thời tu luyện hai ngày nay, nếu không giờ này người nằm xuống ở đây chính là nàng...
Leo bậc thang thực ra là bài kiểm tra nhập môn của Thiên Xu.
Trong giới tu chân có rất nhiều môn phái, nhưng hàng ngàn năm qua, chỉ có Thiên Xu được gọi là đứng đầu tiên môn.
Gọi là tiên môn thì không chính xác lắm, vì Thiên Xu khác biệt với các môn phái khác.
Thiên Xu, nghĩa là ‘trung tâm của thiên hạ’, là trung tâm của toàn bộ giới tu chân. Về nguyên tắc, Thiên Xu không nghiêng về bất kỳ thế lực hay trận doanh nào, chỉ chịu trách nhiệm truyền đạo dạy học, là một sự tồn tại hoàn toàn trung lập. Bất kỳ tu sĩ nào thức tỉnh linh mạch đều có thể vào Thiên Xu, học công pháp và đạo thuật ở đây.
Đây cũng là lý do tất cả đệ tử mới không được sử dụng pháp khí, chỉ có thể đi bộ leo lên bậc thang vào Thiên Xu.
Thiên Xu không kiểm tra tâm tính của đệ tử, vì tâm tính là thứ vô hình và luôn thay đổi, họ coi trọng ý chí hơn.
Tu đạo cần nhất là ý chí, nếu không đủ ý chí để leo hết bậc thang đầu tiên này thì cũng không cần phí thời gian tu đạo nữa.
Đường Kiều không có ý kiến về bài kiểm tra này.
Nàng chỉ có chút hối tiếc…
Lúc đó xuống thuyền sao lại không nghĩ đến việc mang theo chút đồ ăn chứ?
Rõ ràng nàng đã leo lần thứ hai rồi mà!
Núi non trùng điệp, sương mờ lảng bảng, trên quảng trường rộng lớn và bằng phẳng, một nhóm đệ tử trẻ tuổi đang đi qua.
Đi đầu là một thiếu niên áo đen, dáng vẻ thoải mái, bước đi nhẹ nhàng, trông có vẻ hững hờ.
Khi đi ngang qua bậc thang, hắn vô tình nhìn xuống phía dưới quảng trường. Dường như phát hiện ra điều gì, hắn đột nhiên dừng bước lại màchăm chú nhìn xuống dưới.
Những đệ tử đi theo sau hắn nhìn nhau đầy thắc mắc.
Thấy hắn cũng không đi tiếp mà cứ đứng yên nhìn xuống, mọi người còn tưởng bên dưới có thứ gì đó kỳ lạ, liền đồng loạt vươn cổ ra mà tò mò nhìn xuống.
Qua lớp sương mù trắng xóa, ngoài những ngọn núi xanh nối tiếp nhau, chỉ có bậc thang kéo dài không thấy điểm cuối. Thỉnh thoảng có vài bóng người đang leo lên bậc thang, cũng trở nên nhỏ bé vô cùng, ẩn hiện trong mây mù, gần như không thể thấy rõ.
Đây là cảnh tượng thường thấy ở Thiên Xu, không chỉ đối với đệ tử nội môn như họ, mà ngay cả tạp dịch ngoại môn phụ trách quét dọn cũng không thèm nhìn thêm một lần.
Nhưng Thẩm sư huynh lại nhìn chăm chú như vậy…