Đường Kiều chỉ cần nghĩ một chút, liền suy đoán được đại khái sự việc.
Chắc là Thẩm Tất Đăng trên đường lên núi tình cờ gặp Đường Thanh Hoan và Sở Dật, hai người này phát hiện hắn lên núi tìm nàng, chắc chắn sẽ cố gắng ngăn cản, Thẩm Tất Đăng phiền không chịu nổi, liền ra tay gϊếŧ họ.
Mặc dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng nếu là Thẩm Tất Đăng... thì lại rất hợp lý.
Và nguyên nhân thúc đẩy Thẩm Tất Đăng lên núi, rõ ràng là bức tình thư đó.
Nói cách khác….
Kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của nam nữ chính, thực ra chính là nàng?
Đường Kiều: “……”
Thật không muốn thừa nhận điều này.
Tâm trạng nàng phức tạp, cố gắng không nghĩ đến chuyện này: “Ta còn một câu hỏi nữa.”
Thẩm Tất Đăng nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
…
Nhớ kỹ quá vậy.
Đường Kiều âm thầm phỉ nhổ, đồng thời trong lòng sinh ra một cảm giác phản kháng kỳ lạ.
Nếu là bình thường, Thẩm Tất Đăng hỏi thẳng nàng về bức tình thư, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng bây giờ nàng sắp chết, dường như cảm giác này kỳ diệu đã biến mất.
Dù sao thì một giờ nữa nàng sẽ trở về nhà, sau này cũng không có khả năng gặp lại, nàng còn gì mà xấu hổ.
Chi bằng nhân cơ hội này, chọc tức Thẩm Tất Đăng một chút.
Nghĩ vậy, Đường Kiều chầm chậm ngẩng đầu, khẽ mím môi.
“Đúng vậy, bức thư đó quả thực là ta viết.”
Lời này như một hòn đá chìm xuống đáy ao, lập tức tạo ra những gợn sóng không thấy được trong nước.
Cách nhau ba trượng, Đường Kiều mơ hồ thấy đồng tử của Thẩm Tất Đăng khẽ động.
Ánh mắt của hắn lấp lánh, dưới màn đêm mờ ảo, giống như mắt mèo.
Là tin hay không tin?
Đường Kiều không chắc lắm. Đang lúc nàng âm thầm suy nghĩ thì Thẩm Tất Đăng lại mở miệng.
Hắn hỏi: “Câu nào cũng thật?”
Đường Kiều lập tức gật đầu: “Chữ nào cũng chân thành.”
Giọng điệu thành khẩn, thần sắc bình thản, kết hợp với khuôn mặt mềm mại vô hại của nàng, khó mà không khiến người ta tin tưởng.
Thẩm Tất Đăng khẽ nheo mắt, chân dài bước lên một bước.
“Lúc nào?”
Đường Kiều căng thẳng: “Ngày thi đấu tông môn.”
“Lý do gì?” Thẩm Tất Đăng lại tiến thêm một bước.
Đường Kiều chăm chú nhìn hắn, trả lời không chút do dự: “Nhất kiến chung tình.”
Thẩm Tất Đăng cong môi và tiếp tục tiến lên, ánh mắt rực rỡ nhìn nàng: “Đến mức nào?”
Đường Kiều tụ khí trong người, trên mặt càng thêm biểu hiện tình cảm rõ, ánh mắt như thu thủy mềm mại: “Chí tử bất ngộ*.”
*Dù chết cũng không quên.
Gió đêm thổi qua, họ nhìn nhau qua màn đêm nếu bỏ qua hai cái đầu trên đất, đây quả là một cảnh đẹp.
“Không ngờ.” Thẩm Tất Đăng lộ vẻ ngạc nhiên: “Ngươi đối với ta lại tình sâu nghĩa nặng như vậy.”
Đường Kiều cười e thẹn: “Cái gọi là ‘tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*’, chính là như vậy phải không?”
*Chỉ một người vô thức rơi vào tình yêu, đến khi nhận ra thì đã vô cùng sâu đậm, càng ngày càng yêu.