Chương 11

"Các vị bái nhập môn hạ của ta, chính là các vị với ta có duyên."

Nam nhân thanh âm lạnh lùng, tựa như suối trong róc rách chảy qua ngọc trắng, lại lộ ra một phần ôn hòa không nhanh không chậm, "Nhưng mà ta bế quan ở trong, lực bất tòng tâm. Nếu các vị có việc gấp, có thể đến Ngọc Hành Phong gặp ta. Nhưng nếu vi phạm tông quy, tự có chưởng môn giao cho Chấp Pháp Đường xử trí."

Sự ôn hòa này đến cuối cùng, lộ ra vài phần hàn mang. Đám đệ tử đang phiêu diêu lập tức bị gõ tỉnh, vội vàng cúi người.

Ngay sau đó chưởng môn cũng nói một phen lời khích lệ...

Nam Cung Tước lúc nhập môn, nghe nói lứa đệ tử này được Dung Trạch tiên quân thu làm đồ đệ, chính là do chưởng môn tự mình dẫn bọn họ nhập môn. Cho nên bọn họ đối với nam nhân râu dài dáng hạc này cũng không xa lạ.

Chỉ là lời này...

Dường như cũng không khác mấy so với lần trước. Đại khái những lời phát biểu của lãnh đạo này, đều lấy một bộ bài diễn văn.

Chưởng môn nói xong, lại gọi tiên tì bưng trà.

Mọi người trong tay chia chén tách, lại được rót đầy trà thanh, quỳ xuống giơ cao đỉnh đầu, đồng thanh nói: "Đệ tử vì sư tôn kính trà!"

"Ừm."

Dung Trạch tiên quân nhạt giọng ứng một tiếng, trà này lại không tự miệng uống.

Y khẽ phất tay áo, trà trong chén của mọi người liền bị một luồng linh khí dẫn dắt, tụ thành một con thủy long ngạo nghễ. Rồng ngâm dài, thanh âm vang động. Mơ hồ trước mắt một đạo trường hồng vượt mặt trời, sắc cầu vồng bao trời, thủy long hóa thành sương mù mịt mờ, mỏng manh như tơ, lại nhẹ nhàng rơi trên đỉnh đầu mọi người.

Chớp mắt, Nam Cung Tước dường như có chỗ ngộ ra, ngồi xếp bằng.

Đợi nàng mở mắt, tu vi đã vượt qua một tiểu cảnh giới, đến Luyện Khí trung kỳ.

Nàng không kìm được nở nụ cười, thấy mọi người xung quanh đều có thần sắc hoan hỉ như nàng, hiển nhiên cũng thu hoạch không ít, tụ tập một chỗ thì thầm trò chuyện.

Đợi nàng khẽ ngửi, mới phát hiện toàn thân mình đều tràn ngập mùi trà thơm.

Cũng không biết mấy tiên tì này rót cho bọn họ là trà gì.

Trà kính cho Dung Trạch tiên quân, chắc chắn không phải hàng thứ phẩm. Nước trà không vào miệng, nhưng ngay cả trong hương trà cũng chứa đầy linh khí, ngửi một hơi liền thấm nhuần tâm tì, tựa như thấy núi xanh mờ ảo sau cơn mưa.

Nàng lập tức có cảm giác không ngửi thêm vài hơi nữa thì thiệt thòi, lại ngửi thêm mấy hơi nữa.

Bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ: "Nàng thích trà này sao?"

Nam Cung Tước quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào Giang Vấn Tinh đã dựa sát bên cạnh nàng.

Nàng nói: "Hơi thích."

Giang Vấn Tinh nhẹ giọng nói: "Đây là Cam Lộ Ẩm của Vũ Châu, hái từ cây trà cam lộ trên vách núi cao. Cây trà này chỉ mọc trên vách đá dựng đứng, gần đó còn có phượng hoàng Tầm Hương làm tổ, hái một lá trà, phượng hoàng liền bay ra khỏi tổ..."

Nam Cung Tước gật đầu: "Ồ... Thì ra là vậy."

Nàng kỳ thực không có hứng thú gì với cả một chuỗi dài lai lịch này.

Dù sao cũng không phải thứ nàng mua nổi. Giang Vấn Tinh với bộ dạng bác cổ thông kim này, nghĩ đến lại là kim thủ chỉ của hắn tiết lộ cho hắn, biết đâu hắn còn được cả bao trà này.

Ôi, chua quá.

Nàng cũng muốn có kim thủ chỉ!

Nam Cung Tước chua xót nói: "Ngươi thật lợi hại."

Thiếu niên lại chỉ cho rằng đây là ngưỡng mộ, kiêu ngạo vài phần, nhếch khóe miệng: "Chỉ xem qua vài quyển sách thôi."

Giang Vấn Tinh trong lòng nghĩ, lần sau lại được trà này, sao không chia cho nàng một ít.

Chỗ muội muội Lan Chi kia cũng thích uống trà này, có thể mang cho nàng luôn.

Dưới đài thiếu niên thiếu nữ thân mật dựa sát vào nhau, cười nói ôn nhu.

Người trên đài nhìn thấy, ánh mắt hơi trầm xuống.

Y nói: "Lần này lễ bái sư đã thành."

Dung Trạch tiên quân vừa mở miệng, tất cả mọi người lập tức im lặng, cúi đầu cung kính, tự đứng nghiêm chỉnh.

"Các ngươi mới nhập môn, tâm cảnh bất ổn. Dù là bế quan, ta vẫn sẽ tranh thủ thời gian tuần tra công khóa. Mong các ngươi chuyên cần tu tập, đừng đắm chìm vào nam hoan nữ ái, hưởng lạc trần tục, lỡ mất tiên duyên của bản thân."

Thanh âm lạnh lùng đạm bạc quanh quẩn đại điện, tỏa ra một cỗ uy áp không cho vi phạm.

Nam Cung Tước lại cùng đám đệ tử cúi người quỳ lạy: "Đệ tử cẩn tuân giáo huấn của sư tôn!"

Lại ngẩng đầu lên, nam nhân ngồi ngay ngắn trên cao đài đã tan thành một đám khói tím...

Thì ra hôm nay tự mình đến dự lễ bái sư không phải bản tôn của Dung Trạch tiên quân, mà là một tia phân hồn của y. Khói tím này chớp mắt đã nhạt, tiêu tán vô hình, lại tựa hồ khiến nàng chạm phải một tia Hồng Mông tử khí kia, mênh mông bát ngát.

Trong đầu Nam Cung Tước chớp mắt quét sạch, chỉ thấy trời cao mênh mông, xanh thẳm mịt mù!

Thì ra đây chính là Hồng Mông tử khí mà bọn họ hằng ngày tu hành cầu mà không được!