Chương 5: Ma yểm 2

Chiếc kiệu đỏ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, Quý Yên không thể tránh né được, chỉ có thể trợn trừng mắt khi bị một cô gái mặc y phục trắng kéo ra khỏi kiệu, sau đó dẫn nàng vào trong phòng và bắt ép nàng ngồi lên giường. Sau đó, các nàng sử dụng tơ lụa để buộc chặt hai bàn tay của nàng, rồi cột chặt vào hai bên thành giường.

Lại đem khăn voan đỏ trùm lên đầu Quý Yên, che khuất toàn bộ tầm nhìn của nàng.

Vào lúc này, Quý Yên chỉ là thế thân của nữ chủ Ân Diệu Nhu.

Nàng bị bắt thay thế Ân Diệu Nhu để hiến cho Ân Tuyết Chước, khi Ân Tuyết Chước lại gần nàng, động tới khăn voan trên người nàng, ngay lập tức động đến độc được đã được tẩm trên cơ thể nàng.

Đây là một biện pháp chuyên để đối phó với Ma Yểm.

Sau đó Ân Tuyết Chước sẽ bị thương, dĩ nhiên, khi hắn mở khăn voan đỏ, cũng sẽ thuận tiện tiễn nàng về tây thiên.

Quý Yên nuốt nước miếng.

Cảm giác da đầu tê dại.

Nhóm nữ tử mặc áo trắng nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa, cúi đầu đứng ở góc phòng. Mỗi người đều chuẩn bị sẵn pháp khí, chờ đợi Ân Tuyết Chước trúng độc để nhân cơ hội tấn công làm hắn trọng thương.

Đương nhiên Quý Yên hiểu rằng kế hoạch của bọn chúng tuy chu đáo nhưng cũng chỉ là vô ích, tự chuốc họa vào thân. Cho dù Ân Tuyết Chước có trúng độc, cũng sẽ không bị đám lâu la này làm bị thương.

Thời gian trôi đi từng giây từng khắc. Quý Yên cố gắng vùng vẫy hai lần nhưng không thể thoát ra. Mặc dù không nhìn thấy gì, nàng vẫn cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi nhiệt độ xung quanh. Tiếng gió rít lạnh bên ngoài khiến da nàng nổi gai ốc

Sởn tóc gáy!

Cửa sổ kêu dữ dội, cành cây to lớn ngoài phòng gãy gập, một nhánh cây bất ngờ bay vào trong phòng, đâm xuyên qua người một nữ tử áo trắng. Nàng ta ngã xuống đất không một tiếng động.

Ba nữ tử áo trắng còn lại lộ vẻ hoảng sợ, bàn tay trong áo run rẩy không ngừng.

Hắn đến rồi.

Họ biết, hễ Ân Tuyết Chước xuất hiện là sẽ có người đổ máu, báo hiệu cho một trận chiến.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, không nặng không nhẹ, nhưng từng bước như giẫm thẳng vào tim, ngày càng đến gần.

Quý Yên không nhìn thấy gì, đầu óc quay cuồng, cố gắng nghĩ cách tự cứu mình.

Ân Tuyết Chước căm thù Ân Diệu Nhu đến tận cùng, vì vậy hắn đã ra tay tàn sát tất cả những người có ngoại hình tương tự Ân Diệu Nhu từ khi còn nhỏ. Chỉ cần nhìn thấy mặt Quý Yên, Ân Tuyết Chước chắc chắn sẽ gϊếŧ nàng.

Dù sao cũng đều là chết.

Trong lúc thất thần, Quý Yên đã ngửi thấy mùi tanh nồng của máu tràn ngập xung quanh.

Bốn người phụ nữ mặc áo trắng kia đều đã chết mà chưa kịp kêu một tiếng.

Nàng theo bản năng rùng mình, cả người run lên bần bật, máu dồn hết lên trán, không dám nhúc nhích.

Ngay sau đó, Ân Tuyết Chước đã đi tới trước mặt nàng.

Quý Yên rũ mắt, nhìn phía dưới khăn voan đỏ xuất hiện một bàn tay.

Bàn tay thon dài, ngón tay mảnh mai với khớp xương rõ ràng, trắng bệch đến mức giống như tay người chết. Mu bàn tay nổi lên những đường gân màu đen dữ tợn, năm ngón tay có móng tay dài nhọn, trông vô cùng đáng sợ, khiến cho ngay cả quỷ cũng phải e dè.

Đây là tay của Ân Tuyết Chước.

“Ân Diệu Nhu.”

Làm nàng bất ngờ là giọng nói của hắn rất dễ nghe, trong trẻo và sâu thẳm, mang đậm nét ôn nhu, nhưng cũng ẩn chứa một nụ cười, tự dưng thấy có chút kì quặc.

“Ta đến để gϊếŧ ngươi.”