Chương 7: Hôn ước
Tiễn đưa vị đại bá không có ý tốt kia đi, Phạm Ánh Linh thở hắt ra một hơi rồi chậm rãi bước về phòng mình. Vừa mở cửa, phát hiện trong phòng lại nhiều thêm một vị khách không mời mà đến.
“Mẫu thân.” Phạm Ánh Linh cúi đầu, nhẹ giọng gọi một tiếng.
Thật ra vị mẫu thân này đối với nguyên chủ coi như không tồi, nhưng nguyên chủ đối với bà chỉ có kính sợ, không dám thân cận, mỗi khi thấy Dược Oánh, là giống như chuột thấy mèo.
Bà quay đầu nhìn Phạm Ánh Linh, giọng nói lạnh nhạt hỏi: “Nghe nói, con đã đuổi tiểu Tầm đi?”
Nàng gật đầu trả lời:“Vâng ạ!”
“Không phải con luôn rất thích ả sao?” Ánh mắt Dược Oánh lóe lên tia sáng hỏi tiếp.
Phạm Ánh Linh ngẩng đầu, cẩn thận nhìn bà:“Ả nha hoàn này quá yếu đuối, mỗi lần con đánh nhau với người khác, ả đều đứng một bên nhìn, mẫu thân, nếu người thích tiểu Tầm, con sẽ gọi ả về.”
“Không cần, cái thứ chân ngoài dài hơn chân trong đó, đuổi đi mới tốt.” Dược Oánh lúc này mới nở nụ cười.
Phạm Ánh Linh không biết, tiểu Tầm làm những chuyện đó, dấu diếm được nguyên chủ, nhưng lại không dấu diếm được Dược Oánh.
Bà đã sớm bất mãn với tiểu Tầm, nhưng mà nữ nhi lại rất thân cận với ả, đối với mẫu thân lại rất xa lạ. Dược Oánh lo lắng tình cảm mẫu tử càng ngày càng kém, cũng lo lắng tiểu Tầm đi rồi còn có tiểu Tinh, tiểu Tùy xuất hiện, cho nên mới vẫn luôn không động thủ với ả.
Lần này nữ nhi vừa đuổi tiểu Tầm đi, Dược Oánh liền kêu người đánh gãy chân ả.
Phạm Ánh Linh ngoan ngoãn gật đầu:“Mẫu thân nói đúng.”
Trầm mặc một hồi, Dược Oánh mới thử hỏi nữ nhi:“Nghe nói, con gần đây đang theo đuổi một cô nương tên là Trang Yên Yên?”
Phạm Ánh Linh xấu hổ cười:“Người theo đuổi Trang Yên Yên có rất nhiều, con đã buông tha rồi.”
Dược Oánh càng thêm hài lòng gật đầu đồng ý: “Buông tha cũng tốt, con còn nhỏ, quá trầm mê vào nhi nữ tình trường sẽ không tốt, huống chi, con còn là người đã có hôn ước.”
Đôi mắt nàng hiện lên một tia ám quang, nguyên văn vị hôn thê của nguyên chủ là một nữ tử, diện mạo xấu xí không chịu được, lần đầu tiên gặp người ta, nguyên chủ thiếu chút nữa đã bị dọa ngất đi.
“Mẫu thân, người có hôn ước với con là ai vậy?” Phạm Ánh Linh biết mà còn hỏi.
“Là một song nhi, tên là Tạ Tử Thạch.” Gương mặt Dược Oánh hiện lên vẻ hồi tưởng.
Phạm Ánh Linh híp mắt, trong thế giới này có ba loại người, nam nhân, nữ nhân và song nhi, song nhi cũng là một loại nữ tử, Trang Yên Yên cũng là song nhi.
“Mẫu thân, Tạ Tử Thạch là ai vậy? Hôn ước của con và Tạ Tử Thạch từ đâu định ra vậy?” Trong mắt nàng hiện ra tò mò.
Dược Oánh đặt tay lên bàn gõ nhẹ:“Tổ phụ của Tạ Tử Thạch và tổ phụ của con là huynh đệ kết nghĩa, các con từ nhỏ đã được định ra hôn ước. Có điều tổ phụ của Tạ Tử Thạch đã mất vào mấy năm trước, Tạ gia không còn cao thủ chống đỡ, đã sớm không còn danh tiếng như lúc trước.”
Phạm Ánh Linh cúi đầu nói: “Như vậy à…” Đúng là Tạ Tử Thạch trong nguyên văn, nếu bây giờ nàng ta đã là vị hôn thê của mình, vậy thì phải điều tra thật tốt.
“Mẫu thân, người có biết tình trạng hiện tại của Tạ Tử Thạch không?” Phạm Ánh Linh quan tâm hỏi.
“Tổ phụ của Tạ Tử Thạch là Tạ Hách có một đứa con trai tên là Tạ Bá. Tạ Bá là một tên tai mềm*, có mười mấy thê thϊếp, lại để sủng thϊếp diệt thê. Tạ Tử Thạch mặc dù là trưởng nữ, nhưng sinh mẫu chết sớm, tình cảnh ở Tạ gia rất là gian nan, nhưng mà nghe nói tư chất của Tạ Tử Thạch không tồi, đã là võ giả hai sao rồi.” Dược Oánh kể rõ những gì mình biết.
*Tai mềm: ai nói gì cũng tin.
Phạm Ánh Linh như có điều suy nghĩ gật đầu:“Là như vậy à.”
Tạ Tử Thạch bằng tuổi với nguyên chủ, có điều nguyên chủ từ nhỏ cho đến lớn cũng không thiếu tài nguyên, nhưng mà lại rất lười nhác, thực lực hiện tại chỉ là võ đồ bảy sao.
Phạm gia định ra hôn ước với Tạ gia, lúc trước là bởi vì có ý cường cường liên hợp, hiện giờ Tạ Hách đã mất, mà thực lực của Tạ Bá lại không mạnh, sản nghiệp của Tạ gia đã bị tiêu không ít, Tạ Tử Thạch lại còn không được coi trọng, giờ danh vọng của Tạ gia giảm xuống, địa vị của Tạ Tử Thạch cũng nhanh chóng bị giảm xuống theo.
“Ta nghe nói, đoạn thời gian kế tiếp Tạ Tử Thạch sẽ tới đây, đến lúc đó rồi con lại nhìn thử, nếu như con thật sự không thích thì hủy hôn cũng được.” Dược Oánh thở dài nói.
Phạm Ánh Linh gật đầu đáp:“Vâng.”
Dược Oánh đúng là một mẫu thân biết đau lòng nữ nhi, phải biết là, tổ phụ Phạm Khang rất xem trọng Tạ Tử Thạch, nếu như bỏ hôn sự này, trong tâm Phạm Khang tất nhiên sẽ tồn tại khúc mắc với Dược Oánh. Tuy rằng lão không quản chuyện trong nhà, nhưng lực ảnh hưởng của lão đối với gia tộc vẫn rất lớn.
Hết chương 7.
Drop r hả bùn nha