Phó Quân hờ hững bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Thần kinh Dung Cẩn căng cứng bây giờ mới thả lỏng, cầm lấy điện thoại dò theo trí nhớ của nguyên thân tìm danh bạ gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói từ ái: "Tiểu Cẩn à, gọi điện cho cậu có chuyện gì sao?”.
Dung Cẩn nói: "Con muốn Phó Hoài An bình an vô sự, các việc khác cậu cứ làm tuỳ ý, bên bị hại muốn bồi thường bao nhiêu cũng được.”.
Nếu cô nhớ không lầm, người cậu này của nguyên thân là người đích thân tiếp quản vụ án này.
Quả nhiên đối phương vui vẻ đồng ý.
Dung Cẩn cúp điện thoại rồi thở dài, không phải cô muốn làm chuyện thẹn với lương tâm như vậy, thật sự là cục diện rối rắm này do nguyên thân để lại, không xử lý như vậy không được.
Dung Cẩn nằm ở trên giường cẩn thận nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, suy nghĩ về những chiến lược tiếp theo để có được mối quan hệ tốt với nam chính.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô đột nhiên ngồi dậy.
Dường như, nam chính bây giờ còn ở dưới tầng hầm nhỏ bé kia!
Nhà họ Dung có cơ ngơi rất lớn, trong biệt thự có bao nhiêu gian phòng càng đếm không xuể, cho dù là người hầu cùng con cái cũng có phòng riêng của chính mình.
Chỉ có Phó Quân, bởi vì liên tiếp từ chối nguyên thân, bị nguyên thân trong cơn tức giận đuổi xuống tầng hầm, còn không cho cha anh đi theo.
Nghĩ đến đây cô phiền não ấn ấn thái dương.
Không bao lâu sao, Tiểu Lan đi đến hỏi: "Cẩn tiểu thư có gì cần tôi làm sao?”.
Dung Cẩn nói: "Cô đi dẫn đường, tôi muốn đi thăm Phó Quân.”.
Mặc dù biết anh ở tầng hầm, nhưng cô cũng không biết tầng hầm nằm cụ thể ở đâu nên chỉ có thể nhờ người hầu dẫn đường.
Tiểu Lan nghe vậy gật gật đầu, vừa đi vừa nói: "Cẩn tiểu thư, tên Phó Quân lại chọc cô tức giận sao?”.
“Không có." Dung Cẩn nói: "Sau này nói chuyện chú ý chừng mực, không được không tôn trọng anh ta như vậy.”.
Tiểu Lan nghe vậy sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng thức thời không hỏi nhiều.
Đi theo Tiểu Lan một đường vào tầng hầm, Dung Cẩn hiển nhiên bị khung cảnh âm u hỗn loạn dọc đường đi làm cho kinh ngạc.
Tiểu Lan quan sát vẻ mặt cô, cười nói: "Tiểu thư lá ngọc cành vàng, không nên đến nơi này, ngày thường khi cô muốn gặp Phó Quân đều sai người đến dẫn anh ta đi gặp cô. Hiện tại nơi này khá hơn lúc ban ngày một chút, ban ngày người giúp việc ra ra vào vào, bên vận chuyển cũng đến giao hàng hóa, so với hiện tại còn ồn ào hỗn loạn hơn nhiều.”.
Dung Cẩn siết chặt lòng bàn tay, không thể tưởng tượng được thiếu niên áo trắng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi kia lại sống ở nơi như vậy.