Lúc trước khi xuyên đến thân thể này, bản thân cô đối xử với người khác cũng không tệ, vậy nên chắc chắn không có kẻ nào dùng loại ánh mắt như thể nhìn con rệp này nhìn cô, dùng giọng điệu này nói chuyện với cô lại càng không.
Dung Cẩn có chút không vui, nhưng cũng biết đây là quả do nguyên thân gieo nhân xuống.
Vì thế cô cố nén tức giận trong lòng, ôn tồn nói: "Sau này bất cứ công việc gì trong trang viên cũng không cần anh làm, anh cứ yên tâm học tập là được.”.
Dung Cẩn cũng biết cô nói những lời này cũng không hy vọng xa vời đối phương có thể cho cô thấy sắc mặt tốt hơn.
Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới điều này cũng có thể trở thành căn cứ để anh châm chọc cô.
"À, tiểu thư đây là đã đoán trước tôi sẽ khuất phục và làm theo mong muốn của cô nên muốn nhanh chóng cải thiện chất lượng cuộc sống của tôi chăng?".
Dung Cẩn tỏ vẻ khó hiểu, và cô đã mất hết kiên nhẫn với người này, cô cũng không quen việc bợ mông dỗ dành người khác.
“Dù sao tôi đã nói rồi, cũng không cần anh phải làm gì khác, tin hay không tùy anh.”.
Cô nói xong, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Dung Cẩn đi rồi, sự mỉa mai và ghê tởm cố gắng kìm nén trong mắt Phó Quân càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh gần như tự ngược đãi mình.
Nắm chặt cây kéo tiếp tục cắt tỉa lùm cây, dùng sức đến mức gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn có thể thấy rõ ràng.
Dung Cẩn cũng bị thái độ của Phó Quân làm cho tức giận, cả ngày nay cũng không đến trước mặt người này "gây ấn tượng tốt” nữa.
Tuy nhiên, đến buổi tối khi sắp đi ngủ thì cửa phòng cô đột nhiên bị mở ra.
Dung Cẩn xoay người lập tức thấy Phó Quân đi vào.
Khác với buổi sáng, giờ phút này anh mặc quần đen, áo sơ mi trắng, càng lộ ra vẻ tuấn mỹ tuyệt sắc.
Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là cô đang không mặc đồ lót!
Dung Cẩn mạnh mẽ giơ tay che khuất hai điểm nổi bật dưới áo ngủ mỏng manh của mình, sắc mặt xanh trắng tái nhợt nói với Phó Quân: "Ai bảo anh không gõ cửa đã vào?!”.
Phó Quân nhìn tư thế che đậy giống như thiếu nữ nhà lành của cô, nhịn không được cười nhạo: "Cẩn đại tiểu thư chẳng những có thủ đoạn ép buộc người ta, còn rất thích diễn trò. Không phải cô cho tôi kỳ hạn ba ngày, để tôi lựa chọn sao?".
Nói xong anh nâng lên khớp xương rõ ràng tay phải, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, một viên lại một viên.
Vừa cởi vừa nói: “Cô thắng rồi, nếu cô đã thích khuôn mặt và thân thể này của tôi như vậy, thế thì lấy đi. Chỉ có điều qua đêm nay, cũng xin cô thực hiện lời hứa mà buông tha cho cha tôi, để tòa án không truy cứu trách nhiệm hình sự của ông ấy nữa.”.