Editor: Dĩm
Tùy Hương Duyên lau khô nước mắt, ngưng tụ nước đưa đến chỗ hàm khớp cắn chặt, rót nước vào miệng Mâu Nhi Trà.
“Thật xin lỗi, Nhi Trà, thật xin lỗi!” Cô ta quá yếu, nếu cô ta mạnh hơn một chút, nói không chừng có thể cứu Nhi Trà.
“Đem cô ta bỏ vào biệt thự này đi.” Thấy Tùy Hương Duyên khóc lóc thê thảm, Lục Nhuy Nhân sắc mặt khó hiểu nói. Động tác cẩn thận mang người vào biệt thự, đóng lại cửa.
“Hương Duyên, những gì có thể làm đều đã làm, đó là bạn của em nên chúng ta cũng không hạ tay gϊếŧ hại, nhưng mang theo cô ấy cũng quá nguy hiểm.” Lục Nhuy Nhân lên xe, tính toán rời đi.
Thân mình Mâu Nhi Trà như cũ vẫn không ngừng run rẩy, không ngừng quay cuồng, thống khổ kêu rên. “A!”
Cô thật sự hận, bốn người kia, ai cũng đều sẽ không buông tha. Cô là pháo hôi, nhất định phải chết, nhưng mà ai là người sinh ra lại phải sống vì cuộc sống của người khác, dựa vào cái gì cô phải chết để thành toàn cho những nam nữ chính đó.
“A, a a a!”
Dây thừng trên người đã sớm đứt đoạn, mười móng tay Mâu Nhi Trà đều đã đứt gãy trong lúc giãy giụa, nhưng tay đứt ruột xót, cả người Mâu Nhi Trà không thể nhịn được, cả người gân cốt như nứt ra đau đớn. Mâu Nhi Trà hy vọng có người có thể đến gϊếŧ cô luôn đi, đau quá.
Cửa lớn bị mở ra, tiếng giày quân đội đi trên sàn nhà, phát ra âm thanh lạch cạch.
“Thật sự đúng à.”
Lục Nhuy Nhân tìm cớ quay về biệt thự trống trải, nhìn người tuy đã hôn mê kia, người tuy uể oải nhưng lại sáng trắng, hừ, không biết có thể trên người người này nghiên cứu ra chân tướng của mạt thế hay không.
Quần áo lộn xộn và rách nát, sớm đã tại lúc quay cuồng xé rách đầy đất, Mâu Nhi Trà vẫn luôn hôn mê. Không biết chính mình đã hôn mê bao lâu, cũng không rõ ràng lắm giờ phút này cơ thể cô có những biến hóa to lớn thế nào.
Lục Nhuy Nhân nhìn xuống cơ thể người như tử thi kia, cong lưng, lúc này mới thấy rõ sự biến hóa của người nọ.
“Hừ, như thế nào lại xấu thành như vậy.” Trên người da thịt mềm mại như đậu hũ nhưng trên gương mặt kia, nếp nhăn trải rộng, căn bản không phải là khuôn mặt người hai mươi mấy tuổi nên có. “Xem ra nếp nhăn lần trước mình thấy cũng không phải là ảo giác.”
Cho nên là, lại bị tang thi cắn, trên người có thể khôi phục, nhưng sao trên mặt là ngược lại…có lẽ là virus vẫn không đủ.
“Thú vị thú vị, thật sự thú vị.”
Đem người bế lên, Lục Nhuy Nhân cũng không rảnh quan tâm bẩn thỉu bị dính lên quần áo mình, đương nhiên cũng thân sĩ đến khó hiểu mà cởϊ qυầи áo, che lấp lên thân thể trần trụi kia.
“Lục thượng tướng, đây là……”
Người của phòng thí nghiệm nhìn người không thể nào xuất hiện ở đây khó hiển hỏi lại. Từ khi bọn họ thành lập phòng thí nghiệm, đừng nói những lãnh đạo đó, ngay cả dân chúng bình thường đều bất mãn. Cuối cùng thì một tháng trôi qua họ cũng không phát hiện được cái gì, cái gì dị năng thăng cấp đều do quân đội tuyên bố.
“Thù giáo thụ có ở đây không?” Che lấp người kia trong ngực tốt rồi, Lục Nhuy Nhân không phải tự nhiên phát huy tinh thần thân sĩ, chỉ là đơn thuần không muốn chia sẻ phát hiện của hắn mà thôi.
Hóa ra là tìm Thù giáo thụ.
“Có ở đây, ở tận cùng bên trong văn phòng.”
“Cậu đây là?” Cừu Nam Tinh nhìn người anh em không biết ôm thứ rác rưởi gì đến đây, thân thể rất nhanh tránh ra xa. Biết rõ hắn có thói ở sạch, Lục Nhuy Nhân đây là cố ý?
“Còn nhớ rõ không.” Đem thân thể trần trụi đặt trên bàn, Lục Nhuy Nhân đẩy mái tóc đen dài kia ra.
“Hả, khả năng không nhìn ra, nhưng hình như đây là người bị tang thi cắn một tuần trước phải không?” Nếu không phải hắn ở hiện trường hôm đó, hắn cũng không dám xác định người đầy nếp nhăn này chính là cô bé kia.
Cừu Nam Tinh nghe được lời nói kia, cũng không chê người đầy dơ bẩn nữa.
“Cậu là nói người này bị tang thi cấp cao cắn nhưng không bị cảm nhiễm sao?”
Thực ra cái này đem hứng thú tới cho hắn, hắn mang bao tay lên, bắt đầu kiểm tra.
“Miệng vết thương lớn như vậy cũng không còn nữa?” Hắn nhớ rõ tang thi hôm đó xé xuống một miếng thịt lớn, chính là người trước mặt thân thể mềm mại kiều nộn, hoàn chỉnh không có một chút vết thương nào.
Cừu Nam Tinh quả thực khó có thể tin. “Virus tang thi còn có thể cải tạo một người như vậy?” Lôi kéo nếp nhăn trên mặt, sau khi xác định không phải là giả, Cừu Nam Tinh sợ ngây người.
“Cho nên, cậu nghiên cứu cho tốt nhé.” Nói không chừng, thật sự có thể tra ra cái gì, tưởng tượng đến lúc đó, Lục Nhuy Nhân khó tránh khỏi có chút kích động.
Nếu thật có thể nghiên cứu ra chút gì, đối với con đường sau này của hắn, tuyệt đối như hổ thêm cánh.
Lục Nhuy Nhân không ngừng kích động, Cừu Nam Tinh cũng vậy. Đương nhiên, hắn kích động chỉ là đề tài nghiên cứu thực nghiệm này đáng giá để nghiên cứu, còn những ích lợi chính trị đó, đối với hắn không có hứng thú.
“Lần trước con tang thị cấp hai kia khó tiếp cận như vậy, cậu nói nếu tế bào trên cơ thể người này thật sự có thể cắn nuốt virus tang thi để tự mình tiến hóa, chúng ta có phải nên tìm tang thi cấp cao hơn nữa đến để làm thí nghiệm không.” Kể cả không có tang thi cấp cao, nhưng nhìn tình huống tiến hóa chưa hoàn toàn này, thế nào cũng nên là cấp ba trở lên.
Lục Nhuy Nhân cũng đồng thời nghĩ tới điểm này. “Việc này giao cho tôi, tôi sẽ đi xử lý. Cậu xem trọng thực nghiệm này, nghìn lần đừng để bị người khác phát hiện.”
Nói xong, Lục Nhân Nhuy ngựa không dừng vó ra ngoài, hắn mang nhiều thêm vài người, dù là thi thể cũng có thể đem vài cái trở về.