Chương 17: Tang thi cấp 2

Editor: Dĩm

Lục Nhuy Nhân nhăn chặt mày, “Tôi đoán là tang thi cũng tiến hóa.”

Vì sao dị năng có thể thăng cấp mà tang thi lại không.

Cho tới nay chưa gặp cũng không đồng nghĩa với không có.

Nghĩ đến cuộc hành trình vừa rồi, số tang thi gặp được trên đường ít tới mức đáng thương, Lục Nhuy Nhân có dự cảm không tốt lắm. Nếu có thể trở lại căn cứ, xem ra việc khôi phục lại thông tin liên lạc là điều bắt buộc phải làm.

Lục Anh tự động đứng ở bên sườn khác của Tùy Hương Duyên, mặc kệ trong nhóm còn một người con gái nữa, ầy ngượng ngùng quá, hắn không nhìn thấy.

Cừu Nam Tinh dùng dị năng nâng cao vận tốc, ý đồ tìm ra bóng dáng tang thi. “Dự tính là tang thi tốc độ, thực sự quá nhanh, tôi thực sự không tìm được bóng dáng của nó.”

Vấn đề này có chút khó giải quyết, loại hình tang thi này, nếu không cẩn thận chỉ sợ cũng sẽ bị nó đánh úp. Tuy nói dị năng giả đối với tang thi có sức chống cự nhất định, nhưng nếu là đυ.ng tới cấp cao…Bọn họ cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Mâu Nhi Trà biết trong nhóm người, yếu nhất chính là mình, cũng không dám mong ước cao xa là những người đàn ông đó sẽ bảo vệ mình. Nắm chặt dao xẻ dưa hấu trên tay, nếu là thật sự vạn bất đắc dĩ, hy vọng thân thể của mình thật sự có thể cắn nuốt virus đi.

“Tôi đoán tang thi này ít nhất cấp hai trở lên.”

Lục Nhuy Nhân như suy tư gì nhìn chằm chằm thân ảnh mảnh khảnh ở chỗ kia. Mâu Nhi Trà không biết quá trình diễn ra như thế nào, chỉ nhớ rõ ràng đã cầm dao đẩy con tang thi vươn móng vuốt ra, nhưng trong giây kế tiếp, chính mình lại bị tang thi nắm chặt trong móng vuốt, cái miệng lớn đầy máu hướng về phía mặt cô.

Móng tay sắc nhọn đâm thật sâu vào thịt, hương vị máu tươi càng kí©h thí©ɧ con tang thi bị đao bằng băng gây thương tích. Từ chỗ đồ ăn mỹ vị hung hăng xé rách miếng thịt xuống, giác quan thứ sáu của tang thi cảm thấy cái này đối với miệng vết thương của nó có ích lợi.

Đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay chính mình, đồ ăn ngon quá, đồ ăn này thật mỹ vị, từ khi nhóm người này xuất hiện ở lãnh địa của nó, nó đã bị hấp dẫn thật nhiều.

Cừu Nam Tinh cùng Lục Nhuy Nhân liếc nhau, thừa dịp tang thi gặm thịt trong một giây, dùng dị năng tinh thần khóa chặt mục tiêu, đao băng ngay sau đó đâm xuyên qua sọ não cứng cỏi.

Bị máu đen bắn tung tóe trên mặt, Mâu Nhi Trà đã không thể động đậy. Trong đầu cô chỉ còn lại ý thức, có người đẩy cô, có người nào đó đã đẩy cô…nếu không cô sẽ không bị lao ra ngoài.

Tùy Hương Duyên vẫn luôn được bảo vệ thật tốt, cô ta chỉ chú ý đến Lục Nhuy Nhân cùng Lục Anh cùng thân ảnh tang thi thất bại, căn bản không lưu ý đến cô bạn bị đẩy ra ngoài. Chờ đến nghe được tang thi kêu thảm thiết, Tùy Hương Duyên mới ló đầu ra, nhìn đến Mâu Nhi Trà đang chật vật bên kia.

“Nhi Trà!” Chạy vội đến bên cạnh người ngã xuống đất, Tùy Hương Duyên có thể thấy được vết thương sâu đến tận xương, không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Anh Nhuy Nhân, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Vốn dĩ cho rằng chỉ tới để sưu tập vật tư, lại có mấy người mạnh mẽ bảo vệ, căn bản sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, chính là hiện tại…

“Huhu!”

Lục Anh đau lòng cô gái đã khóc không kiềm chế được.

“Bị tang thi cắn như vậy khẳng định không cứu được, chúng ta vẫn là đưa tiễn cô ấy nốt một đoạn đường đi.”

Đối với Tùy Hương Duyên mà nói, có lẽ là người bạn cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, mặc dù cô bạn này không có cảm giác tồn tại đi chăng nữa, nhưng đã cùng người này trải qua mạt thế, tình nghĩa cũng ít đi không ít. Nhưng mà hiện tại bảo cô ta nhìn cô bạn của mình chết trước mặt mình, trên tinh thần khó trách không thể tiếp thu.

Ngưng kết ra dị năng của bản thân, rửa vết thương thật lớn, Tùy Hương Duyên cố chấp không chịu đứng lên. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

Là cô ta đề nghị ra ngoài, cũng là bọn họ không bảo vệ tốt cô ấy.

Lục Nhuy Nhân từ trong xe lấy ra dây thừng, bất chấp vết thương còn đổ máu, đem người gắt gao buộc chặt lại.

“Chúng ta đi trước.”

Mùi máu tươi nhiều như vậy, vẫn không đi thì sợ sẽ đưa đến càng nhiều tang thi. Vừa mới trải qua trận chiến ấy, dị năng tiêu hao không ít, bọn họ đánh cuộc không nổi.

“Làm sao vẫn còn muốn mang theo cô ta thế?” Lục Anh bất mãn nhìn Lục Nhuy Nhân bế thân thể bị máu nhuộm đỏ lên, đã như vậy, vẫn nên giải quyết ngay tại chỗ mới đúng.

“Anh Lục Anh!” Tùy Hương Duyên bất mãn nhìn người đang lẩm bẩm bên kia, “Em không để ý tới anh nữa, xem anh có còn như thế không.”

Chờ đến khi đoàn người tìm được điểm dừng chân, người bị trói chắc kia đã cả người run rẩy. “Em xem, nếu không gϊếŧ cô ta, lập tức cô ta sẽ biến thành tang thi.”

Mâu Nhi Trà có thể cảm nhận được hết thảy mọi việc đang diễn ra xung quanh mình, cảm thấy chính mình không ngừng run rẩy, cô muốn chính mình tỉnh lại, sau đó gϊếŧ người nào đã đẩy cô ra ngoài, thà gϊếŧ nhầm cũng sẽ không thả ai đi. Quá hận! Vì sao lại đối xử với cô như vậy.