Chương 10: Không có việc gì

Editor: Dĩm

Trực tiếp điều khiển xe vào sân, Mâu Nhi Trà cảm thấy hình như hơi lạnh.

Tùy Hương Duyên đóng cửa sân, mở cửa sau xe, muốn đỡ Lục Nhuy Nhân xuống xe. Tuy nhiên người đàn ông kia thật sự quá cao lớn, Tùy Hương Duyên không thể không nhờ tiểu đồng bọn đến hỗ trợ. “Nhi Trà, Nhi Trà, giúp tôi với.”

Mâu Nhi Trà cảm thấy giúp một lần cuối cũng tốt, nên giúp Tùy Hương Duyên đem người đàn ông cao lớn đỡ vào trong nhà.

“Hai người sống ở chỗ này, đồ ăn để trong xe, tôi phải đi ngủ, đừng tới gọi tôi.” Nhi Trà cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, cố chịu đựng không để mình run rẩy đến mức răng đánh lập cập vào nhau, cố gắng bình tĩnh phân chia mọi việc.

Virus này cũng quá lợi hại, chỉ mới bị một lát đã trở thành như thế này. Hy vọng trời cao nhìn thấy cô hết lòng hy sinh vì nam chính nữ chính, cho cô quay trở về thế giới của cô.

“Ô!” Cầm quần áo nhét vào trong miệng mình, Mâu Nhi Trà phòng ngừa việc mình rú lên thành tiếng.

Không được, cô sắp không chịu được rồi, đau quá.

Tay run rẩy lấy ra giấy bút, muốn đem chuyện hậu sự sắp xếp một chút. Chỉ là thật sự đau quá, những lời nói sắp viết ra như mây trôi, gần như không thể đọc được.

Mâu Nhi Trà biết giờ phút này chính cô trông rất chật vật, thân mình quay cuồng, tro bụi vì mồ hôi mà dính cả trên người, bụi bẩn bám thành từng mảng.

Mâu Nhi Trà không biết mình đã trải qua những gì, cô chỉ biết cảm giác đau đớn như muốn bổ thân thể ra, hoặc đâm vào tường để giải thoát. Nhưng mà cô không dám, biết đâu cô cố nhịn, không biến thành tang thi mà trở thành người tiến hóa giống tiểu thuyết viết thì sao. Cô chịu đựng được, ngẫm lại chuyện khác, phân tán lực chú ý liền không thấy đau nữa.

Nếu có người ngoài ở đây, nhìn khuôn mặt đau đớn đến mức vặn vẹo kia chắc hẳn đều sẽ sợ hãi. Đây là tang thi hóa, nếu không nhanh chóng gϊếŧ chết, lại nhiều thêm một cái xác không hồn.

May mắn nơi này chỉ có một mình Mâu Nhi Trà.

Xương cứ phát ra những tiếng răng rắc, cứ như xương gãy từng tấc, lại lành lặn, đau đớn không ai chịu nổi. Nhưng Mâu Nhi Trà không biết vì sao lại cảm thấy rằng mình phải cố gắng.

Trong mông lung, ý thức dường như đã trở về thế giới ban đầu, nhìn thấy mình trong hiện thực cười vui vẻ như thế, cho đến khi… ... tận mắt nhìn thấy thân ảnh mình bị xe đυ.ng phải văng cao lên.

Bên tai là tiếng thét chói tai nghe chân thật, đau đớn trên người cũng rất chân thật. Mâu Nhi Trà cả người là máu nằm trong vũng máu, nhìn thấy người bạn mình ném xuống cuốn sách cô ấy luôn nâng niu vào trong vũng máu. “Nhi Trà, Nhi Trà, cậu đừng làm sao, cậu đừng ngủ, cậu cùng tớ nói chuyện, ngàn vạn đừng ngủ mà.”

Hóa ra cô đã chết. Mâu Nhi Trà tự cuộn mình lại, thân thể đau, lòng càng đau, nơi nào cũng đau đớn. Cô không muốn chết, không muốn chết, thật sự quá đau.

“Nhi Trà, cậu tỉnh chưa?” Tùy Hương Duyên tuy rằng là tiểu bạch thỏ, nhưng thấy người bạn từ nhỏ của mình một ngày một đêm không xuất hiện, cuối cùng cũng phản ứng có chuyện không đúng ở đây. Đập đập cửa phòng, thấy trong phòng không có âm thanh gì, Tùy Hương Duyên càng hoảng loạn. “Nhi Trà, Nhi Trà, cậu không đừng làm tớ sợ mà.”

Dùng sức đập cửa phòng, Tùy Hương Duyên không rảnh lo thân thể đau đớn, vừa khóc vừa dùng sức.

Khóe mắt mở ra, Mâu Nhi Trà có chút sững sờ, không biết mình đang ở hiện thực hay vẫn ở trong sách. Đến khi nghe được tiếng đập cửa cùng tiếng khóc của nữ chính, à, cô không chết cũng không biến đổi thành cương thi thì phải.

Vươn tay, nhìn tay mình giống màu da so với người bình thường, Mâu Nhi Trà vui vẻ. Rốt cuộc thì cô đã chết, nếu chết ở đây nữa thì cô cũng không có nơi để trở về.

Suy yếu đứng dậy, Mâu Nhi Trà đem di thư hủy bỏ, mở cửa phòng ra, cũng không rảnh lo hiện tại nhìn mình có bao nhiêu chật vật. “Tôi không có việc gì, chỉ là ngày hôm qua bị dọa một chút thôi.”

Giọng nói thô bạo, Mâu Nhi Trà vòng qua nữ chính nhu nhược, đi về phía phòng bếp, định lấy một cốc nước uống.

Tùy Hương Duyên thấy cả người Mâu Nhi Trà đầy tro bụi, vẫn cảm thấy nơi nào đó không đúng, nhưng mà thấy cô vẫn bình thường, tim treo cao cuối cùng cũng buông xuống. Chỉ cần không để cô ta còn lại một mình, cô ta sẽ không sợ. Cô ta sẽ chờ anh Nhuy Nhân tỉnh lại, hắn sẽ bảo vệ cô ta, chỉ cần chờ Nhuy Nhân tỉnh lại.