Chương 8

Không còn cách nào khác, Thẩm Liên còn chưa kịp dọn hành lý đến, lúc trước khi đi ngủ có nói với dì Phân một tiếng, dì Phân lập tức đi tìm trong phòng nhỏ vài bộ quần áo mà Sở Dịch Lan đã sớm không mặc nữa.

"Sau khi tiếp quản công ty, Tiểu Lan liền không mặc mấy bộ đồ trẻ con này nữa, còn mới lắm, cậu không chê chứ?"

Thẩm Liên đương nhiên là không chê.

Lúc này, Thẩm Liên đang ngồi trên mặt đất, mắt cá chân trắng nõn sưng lên, da bị trầy xước, máu thấm ra ngoài.

Sở Dịch Lan rất muốn hỏi một câu "Cậu là heo à?"

Nhưng nhìn thấy đôi môi trắng bệch của Thẩm Liên, lại nhịn xuống.

Sở Dịch Lan cau mày bước tới, vừa đỡ Thẩm Liên dậy vừa hỏi: "Sao lại ngã vậy?"

"Chắc là hạ đường huyết." Thẩm Liên cũng không chắc chắn, nhưng mà nói ra chuyện bệnh tim thì khoa trương quá, đợi khi nào rảnh rỗi cậu sẽ đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Sở Dịch Lan không hài lòng với câu trả lời này: "Cơ thể của cậu, bản thân cậu cũng không rõ ràng sao?"

Thẩm Liên cười nói: "Cũng là do gần đây quá bận."

Sở Dịch Lan tiếp lời: "Vậy thì không cần làm nữa."

Thẩm Liên không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn Sở Dịch Lan.

Lời này nghe có vẻ thú vị đấy.

Sở Dịch Lan không hiểu ra sao, nhướng mày.

Người quá mức hung dữ, cho dù có ưu tú đến đâu, cũng sẽ khiến người khác kiêng dè, Sở Dịch Lan chính là kiểu người như vậy, ngũ quan của anh ta lúc nào cũng sắc bén và lạnh lùng, nhưng Thẩm Liên lại không sợ.

"Anh đừng nhìn tôi như vậy." Thẩm Liên nhỏ giọng nói.

Nhiệt độ trên tay Sở Dịch Lan bỗng chốc lạnh đi, vết sẹo trên mặt anh ta...

"Tôi là tên háo sắc, quá đẹp trai tôi thật sự không nhịn được."

Sở Dịch Lan: "..."

Anh ta rất muốn tìm một cuộn băng dính dán chặt miệng Thẩm Liên lại.

Những lời này rốt cuộc là học được từ ai vậy? Nói ra câu nào là câu nấy đều trúng tim đen.

Sở Dịch Lan lấy hộp thuốc, Thẩm Liên không dám để anh ta động tay động chân thật, vội vàng nói tôi tự làm được.

Sở Dịch Lan đứng bên cạnh, lời nói đến bên miệng lại đột nhiên quên mất.

Anh ta nhìn thấy dưới ánh đèn sáng rực, làn da ở mắt cá chân của Thẩm Liên trắng nõn như ngọc, chiếc áo phông rộng thùng thình càng tôn lên vòng eo thon gọn của chàng trai.

Thẩm Liên chấm povidone, đau đến mức hơi nhíu mày, nhưng lại không hề kêu la.

Đợi đến khi Thẩm Liên cất hộp thuốc xong, Sở Dịch Lan trầm giọng nói: "Công việc mệt mỏi như vậy, không làm nữa cũng được."

Thẩm Liên ngẩng đầu, phát hiện ra trong mắt Sở Dịch Lan mang theo vài phần nghiêm túc.

Câu nói này đã thể hiện rất rõ ràng ý tứ của anh ta.

Sở Dịch Lan có thể bao nuôi Thẩm Liên, nhưng mà nguyên nhân bao nuôi, lại khiến người ta phải suy ngẫm.

Thử? Trả thù? Hình như đều có lý.

Thẩm Liên cũng biết rõ Sở Dịch Lan không dễ gì tha thứ cho cậu như vậy, một khi đã đồng ý, liền trở thành chim hoàng yến bị Sở Dịch Lan nhốt trong nhà, ít nhất thì người ngoài cũng sẽ nhìn nhận như vậy.

Nếu như Sở Dịch Lan tàn nhẫn hơn một chút, có thể đợi đến khi cậu yêu anh ta, sau đó đá cậu một cái, đúng là đâm thẳng vào tim.

Nhưng mà sâu thẳm bên trong, Thẩm Liên vẫn có thể cảm nhận được một tia nhượng bộ.

Cậu đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

Sở Dịch Lan chán ghét sự ấm áp, nhưng lại không tự chủ được mà khao khát nó.

Bởi vì một câu "thích" không hề để tâm đến vết sẹo trên mặt anh ta, cũng bởi vì bó hoa hồng kia, Sở Dịch Lan mới có thể cho Thẩm Liên một cơ hội.

Cho dù cơ hội này chỉ có một lần, đi nhầm một bước chính là đánh thức mãnh thú, phải đối mặt với kết cục vạn kiếp bất phục, Thẩm Liên cũng cảm thấy rất đau lòng.

"Không được." Thẩm Liên vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời: "Sở gia, công việc không mệt, tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn bao nuôi anh."

Sở Dịch Lan: "..." Tôi hỏi cậu câu dư thừa này làm gì chứ.