Sở Dịch Lan lập tức nhìn cậu.
Thẩm Liên cảm thấy như phổi mình bị thủng một lỗ, càng kìm nén lại càng khó thở.
Không lâu sau, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa lưng cậu, khiến Thẩm Liên dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Liên lại dựa vào người Sở Dịch Lan.
Lần này, Sở Dịch Lan không nói một lời từ chối nào.
"Cậu đánh nhau với người đại diện của mình?"
Thẩm Liên không biết Sở Dịch Lan biết chuyện của Tiền Cao từ đâu, cũng không quan trọng, cậu khàn giọng nói: "Không phải, Tiền Cao dẫn tôi đi, người phụ trách của Thiên Hà muốn ngủ với tôi."
Cậu không hề che giấu, dù sao Sở Dịch Lan cũng có thể điều tra ra.
Nhưng tiếp theo, Thẩm Liên bắt đầu nói hươu nói vượn: "Tôi nghĩ, tôi phải giữ gìn bản thân trong sạch cho Sở gia, nên đã chống cự."
Sở Dịch Lan: "Ồ? Cậu chống cự như thế nào?"
"Ai đánh tôi một cái, tôi đánh lại một cái."
"Đánh theo lượt?"
"Đúng rồi."
Sở Dịch Lan: "..." Trong miệng không có một câu nào là thật.
Sở Dịch Lan đi lối VIP, vừa đến bệnh viện đã có người dìu Thẩm Liên lên giường đẩy đi.
Vừa nãy còn cố gắng chống đỡ, bây giờ vừa nằm xuống, Thẩm Liên liền ngất đi.
Lúc cậu nhẹ nhàng mắt mắt, trái tim Sở Dịch Lan bỗng nhói đau.
Sở Dịch Lan đoán chừng tình huống có thể hơi nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
Trên người Thẩm Liên có nhiều vết bầm tím, dây chằng ở chân bị tổn thương hai chỗ, eo bầm tím một mảng lớn, tụ máu, xương sườn cũng gãy một chiếc.
Suýt chút nữa đã đâm vào phổi, vậy mà cậu vẫn có thể nói chuyện với Sở Dịch Lan suốt dọc đường.
Bác sĩ khám bệnh cũng phải thốt lên: "Ý chí của bệnh nhân rất kiên cường."
Nếu là người bình thường, với chừng ấy vết thương chắc chắn đã kêu la thảm thiết rồi, nhưng Thẩm Liên từ lúc kiểm tra đến khi vào phòng bệnh, tỉnh lại mấy lần mà không hề rên một tiếng.
Thực ra, còn có người thảm hơn cậu.
Lưu Khải Thịnh, Tiền Cao và những người khác bị Phùng Duyệt Sơn chuốc rượu đến mức suýt chút nữa thì bò ra khỏi cửa.
Ban đầu, Phùng Duyệt Sơn đã định tha cho bọn họ, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Sở Dịch Lan.
"Mấy người đó đâu?"
Phùng Duyệt Sơn nhìn về phía xa xa: "Đang bò trên đất kìa, yên tâm, uống không ít đâu, đã trả thù cho Thẩm Liên rồi."
"Lưu Khải Thịnh." Sở Dịch Lan nói ngắn gọn: "Đánh gãy một chân của ông ta cho tôi."
Phùng Duyệt Sơn ngồi bật dậy khỏi ghế sofa: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Sở Dịch Lan: "Thẩm Liên bị gãy xương sườn."
Phùng Duyệt Sơn: "..."
Không phải chứ anh bạn, cậu làm vậy tôi không hiểu nổi đấy, trước kia Thẩm Liên đối đầu với Trịnh Ca vì Chu Đường Tư, cậu cũng không ưa gì cậu ta mà? Mới ở bên cạnh cậu ta được mấy ngày, thái độ đã thay đổi 180 độ rồi.
Nhưng Phùng Duyệt Sơn cũng có chút vui mừng, từ sau khi Sở Dịch Lan bị hủy dung, anh luôn u uất ít nói, mấy ngày nay bỗng dưng hoạt bát hơn hẳn.
Nếu là vì Thẩm Liên, Phùng Duyệt Sơn cũng chấp nhận.
Cho dù là thật hay giả, chỉ cần khiến anh em mình vui vẻ, thể diện này anh nhất định phải cho.
"Biết rồi." Phùng Duyệt Sơn cúp điện thoại, cầm chai rượu đứng dậy.
Tiền Cao nhìn Phùng Duyệt Sơn như Diêm Vương mặt lạnh, khóc cũng không ra nước mắt.
Hóa ra Thẩm Liên lại có gia thế khủng như vậy, trước giờ hắn ta hoàn toàn không biết! Sau này hắn ta tuyệt đối không dám bắt nạt Thẩm Liên nữa, tiền nợ Thẩm Liên nhất định phải trả đủ!
Chai rượu trong tay Phùng Duyệt Sơn rơi xuống, cùng với tiếng hét thảm thiết vang lên.
Lưu Khải Thịnh ôm chân phải, đau đớn đến mức không nói nên lời, cả người co rúm lại thành một đống mỡ.
Phùng Duyệt Sơn ngạc nhiên quay đầu, nhìn Tiền Cao đang run rẩy: "Không phải, tao đâu có đánh mày, gào cái gì mà gào!"