Chương 20

"Ấy da Lưu tổng, Thẩm Liên nó hiểu mà, anh đừng giận." Tiền Cao vội vàng rót rượu.

Thẩm Liên đã lâu rồi không chịu sự sỉ nhục như vậy.

Cậu chậm rãi đứng dậy, nhìn Tiền Cao nói: "Tiền ca, tôi nhớ ra còn có việc, tôi xin phép..."

Xoảng!

Thẩm Liên nhắm mắt lại.

Chưa kịp dứt lời, một ly trà nóng đã hắt thẳng vào mặt cậu.

Những giọt nước theo cằm nhỏ xuống, Thẩm Liên quay đầu nhìn người đàn ông vừa nãy khuyên rượu.

"Tên nhóc thối, mày biết tình hình hiện tại của mày thế nào không?" Gã đàn ông say rượu, vẻ mặt càng thêm hung dữ: "Đồ bỏ đi không ai thèm! Cũng chỉ có Lưu tổng là không chê, mày không kiếm chỗ nào mà vui vẻ đi còn ở đây từ chối? Tin hay không sau này mày một cái quảng cáo cũng không nhận được?"

Lưu Khải Thịnh không ngăn cản, rít một hơi thuốc, rõ ràng là rất hưởng thụ những lời này.

Nếu là người mới, có tương lai để uy hϊếp, e rằng đã sợ đến ngây người, ngoan ngoãn đồng ý mọi điều kiện.

Thẩm Liên rút khăn giấy lau mặt.

Cậu thản nhiên, động tác tao nhã, không hề có chút tức giận nào.

Mọi người đều nghĩ Thẩm Liên đã thỏa hiệp.

Kết quả giây tiếp theo, Thẩm Liên ra tay nhanh như chớp, trực tiếp túm lấy đầu gã đàn ông vừa nói, ấn thẳng vào bát canh gà!

"Bịch" một tiếng vang thật lớn, mọi người có mặt đều giật mình.

Vẻ u ám vô tận lúc này mới hiện lên trong đáy mắt Thẩm Liên, cậu lạnh lùng nói: "Mày mắng lại một câu nữa xem?"

Xong rồi, Tiền Cao thầm nghĩ.

"Tao... mẹ kiếp!"

Trong phòng bao lập tức bát đĩa vỡ tan tành, tiếng động ầm ĩ, hỗn loạn cả lên.

Thẩm Liên 1 đấu 5, trong lúc hỗn chiến còn tặng cho Tiền Cao đang hốt hoảng can ngăn một cú đấm, cho mày bán đứng tao!

Tuy nhiên, đối phương dù sao cũng năm người, ban đầu Thẩm Liên còn chiếm thế thượng phong, sau đó cũng bị đánh vài cái, nhưng cũng chỉ đau một chút, adrenalin tăng cao, cộng thêm gần đây phải chịu không ít ấm ức, cũng cần một nơi để trút giận.

Đồ đạc trong phòng bao bị đập phá tan hoang.

Thẩm Liên ôm eo vẻ mặt lạnh lùng, mở cửa phòng bao.

Tiền Cao đã bị dáng vẻ thần sắc lạnh băng của cậu dọa choáng váng.

"Mẹ kiếp! Mày đứng lại đó!" Lưu Khải Thịnh vùng vẫy bò dậy khỏi mặt đất.

Toàn thân Thẩm Liên chật vật, trước mắt tối sầm lại, cậu vịn tường đi dọc theo hành lang, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng trò chuyện vui vẻ từ phía trước, rất nhanh sau đó, tiếng nói chuyện im bặt, dường như có không ít người đang nhìn về phía này.

Thẩm Liên không quan tâm.

Cho đến khi một bóng đen cao lớn bao phủ lấy chính mình.

Thẩm Liên nhìn thấy đôi giày da đen bóng loáng dừng trước mặt, sau đó là chiếc quần tây thẳng tắp.

"Cậu đang làm gì vậy?" Giọng nói trầm thấp, mang theo từ tính vang lên.

Câu nói này lập tức kéo hồn phách đang phiêu đãng của Thẩm Liên trở về thực tại.

Thẩm Liên ngẩng đầu, người đàn ông đứng ngược sáng, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn rất rõ ràng.

Cậu mím môi, xác nhận đi xác nhận lại, là Sở Dịch Lan.

Sở Dịch Lan nhìn thấy khóe môi rách da, khóe mắt bầm tím của Thẩm Liên, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Sở... Sở tổng." Thẩm Liên khàn giọng gọi.

Lông mi cậu run rẩy, làn da trắng bệch gần như trong suốt, lúc này càng toát lên vẻ mong manh dễ vỡ.

Thẩm Liên loạng choạng suýt ngã, Sở Dịch Lan đưa tay ra đỡ lấy cậu, sau đó khẽ cúi người, ánh mắt ngang bằng với Thẩm Liên, chậm rãi nói từng chữ: "Hỏi cậu đấy."

"Thẩm Liên! Mày nghĩ mày là ai hả? Bảo mày tiếp rượu thì mày đánh người?!" Tiền Cao hoàn hồn, hùng hổ xông ra khỏi phòng bao, "Lưu tổng coi trọng mày là phúc phận của mày! Đừng có mà được voi..."

Lời còn chưa dứt đã phải dừng lại.

Những người có mặt đều là người tinh mắt, nghe đến đây làm sao có thể không hiểu?

Như vậy, chuyện gì đã xảy ra cũng không cần Thẩm Liên phải kể lại nữa.

Phùng Duyệt Sơn đút một tay vào túi quần, nụ cười có phần lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tiền Cao: "Tiểu tử mi, cũng ngông cuồng ghê nhỉ."