Sự việc của Chu Hoài Bắc tưởng chừng như đã kết thúc bằng việc kiểm tra trực tiếp ngày hôm đó, nhưng chỉ có người nhà họ Chu biết, thời gian khó khăn của Chu Hoài Bắc mới chính thức bắt đầu.
Thay vì nói ông cụ để anh ta chuyển về nhà cũ tự mình dạy dỗ, chẳng bằng nói nhốt anh ta trong nhà cũ, không cho anh ta ra ngoài gây rắc rối.
Nhà họ Diêm thậm chí còn dùng hành động thực tế chấm dứt hợp tác với nhà họ Chu để bày tỏ thái độ của bọn họ, so với Diêm Thấm Văn, bọn họ chắc chắn coi trọng sự hợp tác với nhà họ Cố hơn.
Hành động của nhà họ Diêm quyết định trực tiếp đến địa vị của hai mẹ con Diêm Thấm Văn trong nhà họ Chu, cũng vào lúc này Diêm Thấm Văn mới nhận ra tầm quan trọng của Cố Cẩn Nghiễn.
Nhưng bà ta thậm chí còn không nhận được thiệp mời dự tiệc sinh nhật của anh.
Mạnh Tĩnh Tuyền không ngờ sau khi cô ta làm tốt công tác chuẩn bị đính hôn với Chu Hoài Bắc lại xảy ra biến cố như vậy.
Nghĩ đến hot search trên Weibo vào ngày đính hôn, cô ta có trực giác chuyện này có liên quan đến Lâm Điềm, lúc này cô ta thực sự ghen tị với Lâm Điềm, cô có thể không chút đắn đo làm những việc này, bởi vì sau lưng cô có nhà họ Cố.
Mà nhà họ Mạnh, trước đó bọn họ không tiếc dọa đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần để ép cô ta đính hôn, nhưng bây giờ lại vì Chu Hoài Bắc đã trở thành đứa con bị nhà Chu bỏ rơi mà muốn huỷ hôn.
Sau khi huỷ hôn với nhà họ Chu, bọn họ lại không kịp chờ đợi muốn tìm đối tượng kết hôn mới cho mình, Mạnh Tĩnh Tuyền nắm chặt góc áo, lần này cô ta không muốn bị bọn họ thao túng lần nữa.
*
Mắt thấy ngày sinh nhật của Cố Cẩn Nghiễn đang đến gần, Lâm Điềm mới giật mình nhận ra mình vẫn chưa chuẩn bị quà sinh nhật.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định tự làm một chiếc cốc gốm cho Cố Cẩn Nghiễn, tấm lòng là vô giá nha.
Lần trước đã tặng cho vợ chồng Diệp Hi, lần này Lâm Điềm làm càng thành thạo hơn.
Cô vẽ một họa tiết đơn giản trên chiếc cốc, lúc này cô đột ngột nhớ ra, sớm muộn gì hai người kia cũng đến sinh nhật, sao hôm nay cô không làm luôn cả thể nhỉ?
Dù sao thì hôm nay cũng trả tiền rồi, nghĩ như vậy, trong đầu Lâm Điềm nhanh chóng hình dung ra hai bộ hoa văn khác, ừm, đến lúc đó cô có thể nói cho bọn họ biết đây là chiếc cốc anh chị em cô đặc biệt làm cho bọn họ.
Cô thực sự là một người cần kiệm đảm đang và thông minh.
Đợi hai chiếc cốc còn lại làm xong, Lâm Điềm nhìn thời gian, cảm thấy vẫn còn sớm nên cô dứt khoát tự làm cho mình một chiếc, hoa văn trên thân cốc có chút qua loa, chỉ vẽ một khuôn mặt cười, dù sao cũng là mình dùng, có thể sử dụng là được.
Sau khi hẹn thời gian đến lấy cốc với tiệm gốm, Lâm Điềm đi thẳng về nhà họ Cố, lúc cô trở về nhìn thấy Diêm Thấm Văn ở cửa.
Người ngày xưa thanh tú, đoan trang, giờ đây nét tao nhã trên gương mặt đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt đầy u sầu.
Lúc Lâm Điềm đi tới phòng khách, Diệp Hi đang tỉa cành hoa, cô thấp giọng hỏi: "Mẹ, bà Chu ở bên ngoài?"
"Chú Cố của con nói không gặp, có lẽ bà ta đang đợi Cẩn Nghiễn." Giọng Diệp Hi bỉnh thản, đáng tiếc bà ta nhất định không thành công.
Mặc dù lần này Cố Cẩn Nghiễn không gửi thiệp mời dự tiệc sinh nhật nào cho nhà họ Diêm, nhưng hợp tác giữa nhà họ Diêm và nhà họ Cố vẫn diễn ra bình thường.
Từ trước đến nay nhà họ Diêm luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Diêm Thấm Văn vì sự tồn tại của Cố Cẩn Nghiễn.
Kể từ khi bố mẹ Diêm Thấm Văn qua đời, bà ta có việc mới trở về nhà họ Diêm, bà ta cũng không thích chị dâu cả nhà họ Diêm, bởi vì lần nào chị ta cũng khuyên mình liên lạc nhiều hơn với Cố Cẩn Nghiễn.
Bà ta hồ đồ, nhưng nhà họ Diêm thì không, không phải sao, lập trường của Cố Cẩn Nghiễn vừa lộ ra, bọn họ cũng nhanh chóng vạch rõ giới hạn với Diêm Thấm Văn.
"Vậy ạ?" Lâm Điềm lẩm bẩm.
Khi trở về phòng, nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Lâm Điềm đăng nhập vào tài khoản phụ và cảm thán.
Nhật ký quan sát nhà giàu: Tình thân trong nhà giàu thực sự rất mong manh.
Đăng xong những lời này, Lâm Điềm tùy ý ném điện thoại, nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà phía trên đầu, bắt đầu lo lắng.
Tình thân còn có thể mỏng manh như vậy, huống chi là cô và Diệp Hi, hai người không có quan hệ huyết thống với nhà họ Cố.
"Điềm Điềm, nên xuống dưới ăn tối rồi." Tiếng gõ cửa của Diệp Hi truyền đến từ ngoài cửa.
"Con xuống ngay." Lâm Điềm đi xuống nhà mới phát hiện hôm nay ba anh em nhà họ Cố đều không có ai về nhà, thời gian dường như quay trở lại trước khi Cố Minh Cẩm phẫu thuật.
Cũng vào lúc này, Lâm Điềm mới biết tiệc sinh nhật của Cố Cẩn Nghiễn không được tổ chức ở nhà họ Cố mà tại một khách sạn thuộc sở hữu của Cố thị.
Lâm Điềm cụp mắt xuống, giấu đi vẻ kinh ngạc không biết sự đời trong mắt mình, tuy đã biết nhà họ Cố có nhiều sản nghiệp từ lâu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô vẫn thấy rung động.
Vừa rồi trên máy tính bảng trong tay quản gia hiện rất nhiều mẫu trang trí phòng tiệc, đáng tiếc hôm nay Cố Cẩn Nghiễn không trở về.
Đợi đến khi Cố Minh Cẩm trở lại phòng sách, Diệp Hi mới nhiệt tình hỏi cô: "Điềm Điềm, con chuẩn bị quà cho anh cả chưa?"
"Mẹ yên tâm, con đã chuẩn bị rồi." Lâm Điềm ra hiệu cho bà không cần lo lắng.
Hai ngày nữa là đến sinh nhật Cố Cẩn Nghiễn, chạng vạng tối bữa tiệc mới bắt đầu, Lâm Điềm chỉ cần điều chỉnh cảnh diễn của mình, cũng không cần cố ý xin nghỉ phép.
Điều cô không ngờ tới là ba giờ cô nhận được tin nhắn của Cố Thi Dao.
【Tài xế đang đợi cô ở ngoài】
【Hôm nay là sân nhà nhà họ Cố, cô không thể mất mặt】
Trong mắt Lâm Điềm hiện lên ý cười, tại sao câu nói cuối cùng của cô cả lại có cảm giác càng che càng lộ thế này, quả nhiên bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.
Không ngoài dự liệu, tài xế đưa cô đến thẳng Mị, lần này cô không thấy Cố Thi Dao, mà trực tiếp có người đưa cô vào phòng.
Vinh dự tập thể của con cháu nhà họ Cố rất mạnh mẽ, lúc này, Lâm Điềm bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện Cố Minh Cẩn sống lâu trăm tuổi.
Cũng vào lúc này, Lâm Điềm chợt nhớ tới Trái tim màu hồng được cô đặt ở tầng trên cùng của hộp trang sức, cô cả quên chiếc vòng cổ này rồi à?
Cô run rẩy cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Cố Thi Dao: 【Thi Dao, khi nào cần em trả lại chiếc vòng cổ lần trước?】
Cô còn chưa đợi được Cố Thi Dao trả lời, nhà tạo mẫu đã mang một chiếc váy màu hồng đưa cho cô: "Thử cái này đi."
Chiếc váy này trông rất giống chiếc váy màu hồng của công chúa trong truyện cổ tích, Lâm Điềm cảm thấy không cô gái nào có thể từ chối một chiếc váy như vậy.
Khi Cố Thi Dao đến, cô nhìn thấy Lâm Điềm đã thay quần áo, trong mắt hiện lên sự hài lòng, cô có cảm giác thành tựu như khi thay quần áo cho búp bê hồi bé.
Thấy Lâm Điềm nhìn sang, vẻ mặt cô không thay đổi: "Cứ để chiếc vòng cổ ở đó đi, đúng rồi, quà của cô đâu?"
"Hôm qua em đã mang quà về nhà rồi, buổi tối về sẽ đưa cho anh cả." Lâm Điềm rất hài lòng với chiếc cốc cô làm lần này.
"Ừm, lát nữa chúng ta cùng nhau đến đó." Cố Thi Dao nói xong đi sang phòng bên cạnh để trang điểm.
Hôm nay Cố Thi Dao chọn một chiếc váy màu vàng, cách trang điểm cũng thiên về phong cách ngự tỷ.
【Ăn mặc giống như ngự tỷ cũng không thể thay đổi bản tính kiêu ngạo nhưng ấm áp của cô cả, thật sự yêu quá, yêu quá.】
Cố Thi Dao vẫn thờ ơ với những lời lẽ nịnh nọt này, cái này bắt nguồn từ sự tự tin của cô đối với bản thân, cô nhìn thoáng qua Lâm Điềm bên kia và nói: "Xong chưa?"
"Xong rồi, tới ngay." Lâm Điềm nói xong, cô cầm lấy chiếc túi xách mà nhà tạo mẫu bên cạnh phối cho cô, sau đó đi đến bên cạnh Cố Thi Dao.
Cố Thi Dao nhìn Lâm Điềm đi về phía mình, chợt nhớ tới khi còn nhỏ, cô đã hy vọng có một người em gái.
Lúc ấy cô tự động chia hai chàng trai vào cùng một phe, vì thế khi đó cô vô cùng hy vọng có một người em gái sẽ tham gia phe của mình.
Đáng tiếc, nguyện vọng này một mực không trở thành hiện thực, mãi đến năm mười sáu tuổi, cô đã quen với cuộc sống như vậy, Cố Minh Cẩm lại mang về cho cô một em gái.
Tiếc là lúc đó cô đã mười sáu tuổi chứ không phải sáu tuổi, đã qua giai đoạn mong có em gái từ lâu.
Khoảnh khắc Lâm Điềm chạy về phía cô vừa rồi khiến cô nhớ đến những mong đợi của mình khi còn nhỏ, cô cong môi, có lẽ vì dạo này bận tăng ca quá nên đầu óc cô có chút rối loạn.
Hai người rời khỏi cửa hàng, ngồi trên xe của Cố Thi Dao đến khách sạn, Lâm Điềm lập tức nhận ra cô cả lại đổi xe.
【Cô cả giàu quá, nhưng mình vẫn thích chiếc xe lần trước hơn chiếc này.】
Cố Thi Dao lườm cô một cái, cô còn kén chọn? Trong mắt cô loé lên ý cười mà chính cô cũng không phát hiện.
*
Thân là nhân vật chính của ngày hôm nay, Cố Cẩn Nghiễn tan làm mới đến đây, trong phòng làm việc của anh đã chuẩn bị sẵn quần áo, anh ở phòng nghỉ thay đồ rồi đến thẳng đây.
Những người được mời lần này phần lớn đều là bạn hợp tác của nhà họ Cố, đại đa số người đều mang theo con gái ở độ tuổi thích hợp, có suy nghĩ gì mọi người liếc qua là thấy ngay.
Cố Thi Dao nhớ đến lời nói của Thi Mạn Mạn, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ giễu cợt.
Ngược lại Lâm Điềm đi bên cạnh liếc mắt liền chú ý tới người đứng bên Cố Cẩn Nghiễn.
Đây là lần đầu tiên Lâm Điềm phát hiện có người đứng chung với Cố Cẩn Nghiễn không chênh cao thấp với anh. Trên mặt người đó luôn nở nụ cười, không biết người đó nói gì với Cố Cẩn Nghiễn, trên mặt Cố Cẩn Nghiễn cũng lộ ra nụ cười hiếm có, trông hai người rất thân thiết.
Lâm Điềm nghĩ, đây là loại người hoàn toàn khác với Cố Cẩn Nghiễn.
Có điều cô rất nhanh nhận ra mình sai rồi, ánh mắt của người đàn ông rơi vào người cô và Cố Thi Dao, mặc dù nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi nhưng trong mắt lại tràn đầy xa cách.
Thực chất bên trong anh vẫn là loại người giống Cố Cẩn Nghiễn, nhưng so với Cố Cẩn Nghiễn lại có thêm một tầng ngụy trang.
Nhưng dù có nguỵ trang hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là anh thực sự rất đẹp trai.
【 Quả nhiên, bạn bè của trai đẹp cũng là cực phẩm.】
Nụ cười trên khóe môi Cố Cẩn Nghiễn cứng đờ, anh quay đầu nhìn Từ Cảnh Chu bên cạnh, đẹp trai không? Tại sao anh lại không thấy nhỉ?
"Nhìn tôi như thế làm gì?" Từ Cảnh Chu nhíu mày.
"Khi nào thì cậu về Mỹ?" Cố Cẩn Nghiễn trực tiếp hỏi.
"Tháng sau giải quyết xong chuyện ở đó, sẽ không qua nữa." Giọng điệu Từ Cảnh Chu hơi phiền muộn.
"Không qua nữa?" Lần này đổi thành Cố Cẩn Nghiễn ngạc nhiên, Từ Cảnh Chu và anh là bạn học cấp ba, nhưng hai người thật sự thân thiết khi còn học đại học ở Mỹ.
Từ Cảnh Chu khác với anh, gia đình hòa thuận, công ty của gia đình do anh cả Từ quản lý, khi còn chưa tốt nghiệp đã bắt đầu lập nghiệp ở Mỹ, làm ngành nghề mình thích.
"Sức khỏe anh trai tôi có chút vấn đề." Từ Cảnh Chu giải thích, nhiều năm như vậy, là anh cả của anh một mực gánh vác công ty, anh mới có thể dễ dàng theo đuổi ước mơ của mình, lần này, đổi thành anh bảo vệ anh trai.
Cố Cẩn Nghiễn không giỏi an ủi người khác, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ngược lại Từ Cảnh Chu nhìn anh một cái, cười nói đùa: "Sao vậy, sợ tôi trở lại sẽ chiếm thị trường với cậu à?"
Thấy anh còn có tâm tư nói đùa, có lẽ bệnh tình của anh cả anh không nghiêm trọng lắm, Cố Cẩn Nghiễn cũng bình tĩnh lại.
Những người đến dự tiệc hôm nay đều là
người có quan hệ làm ăn với nhà họ Cố, đương nhiên cũng nhận ra Từ Cảnh Chu.
Nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, trông dáng vẻ rất thân thiết, ai nấy đều có những suy đoán mới trong lòng.
Khó trách Cố Cẩn Nghiễn dám cắt đứt quan hệ với nhà họ Diêm và nhà họ Chu, hoá ra anh và nhà họ Từ còn có tình cảm thế này.
Trong đó, sắc mặt Thi Mạn Mạn và Tần Niệm Trân khó coi nhất, bọn họ không biết Cố Cẩn Nghiễn và người nhà họ Từ thân thiết như vậy.
Mặc dù hiện tại nhà họ Từ do Từ Bùi Chu nắm quyền, nhưng tình cảm của hai anh em vẫn luôn hòa thuận, có thể nói lời nói của Từ Cảnh Chu hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến quyết định của Từ Bùi Chu.
Từ Cảnh Chu nằm trong danh sách đối tượng kết hôn mà Thi Mạn Mạn tìm cho Cố Thi Dao, nhưng hiện tại xem ra dường như là không thể nào.
*
Không đợi Lâm Điềm đến hội trường để nghe ngóng tin tức về anh chàng cực phẩm kia, cô mới chỉ cầm ly sâm panh đi vòng quanh bữa tiệc một vòng đã thu thập được tất cả những thông tin cơ bản về cậu chủ họ Từ.
Nói một cách đơn giản, người đàn ông này cũng giống như Cố Cẩn Nghiễn, là ứng cử viên cho vị trí rể hiền trong suy nghĩ của rất nhiều người.
Cô cúi đầu uống một ngụm sâm panh, nhìn thấy Cố Cẩn Mặc ở đầu bên kia, người đứng bên cạnh anh ta đang tươi cười nói gì đó với anh ta. Người đó có một cặp mắt đào hoa, lúc nói chuyện với Cố Cẩn Mặc còn không quên quan tâm đến bạn gái bên cạnh, có thể thấy là một cao thủ tình trường.
Lâm Điềm không khỏi lắc đầu, 【 Quả nhiên loại người nào sẽ thu hút được loại bạn bè như vậy. 】
Những lời này có chút khó hiểu, nhưng dựa trên kinh nghiệm, Cố Cẩn Mặc cảm thấy cô đang ám chỉ mình.
Anh ta liếc nhìn Cố Cẩn Nghiễn ở bên kia, rất nhanh phát hiện Từ Cảnh Chu ở bên cạnh anh. Anh ta lại quay đầu nhìn Dịch Hàn bên cạnh mình, anh ta biết mà, cô lại đang ám chỉ mình.
"Cậu nhìn cái gì đấy?" Dịch Hàn nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhìn về phía Lâm Điềm bên kia.
"Ấy, một thời gian không gặp, em kế của cậu càng ngày càng xinh đẹp." Trong mắt Dịch Hàn tràn đầy tán thưởng.
"Cậu tránh xa em ấy ra." Nghĩ đến tên này lăng nhăng, Cố Cẩn Mặc không khỏi cảnh cáo.
"Yên tâm, tôi không có hứng thú với người đẹp ngu ngốc." Dịch Hàn trấn an anh ta.
Cố Cẩn Mặc nghe được lời này, không khỏi trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu mới ngu ngốc."