Chương 17.2: Rút vốn

Sau khi Lâm Điềm ra ngoài cũng không rời đi ngay, mặc kể động cơ của Cố Cẩn Mặc là gì, hôm nay anh ta đều đã giúp mình.

Quý Vi bị cô đẩy đi mua đồ, cô đứng đợi một lúc lâu mới nhìn thấy bóng dáng của Cố Cẩn Mặc, may mắn anh ta không đi cùng Ngô Chấn.

Nhìn ly trà sữa đưa tới trước mặt mình, anh ta không nhận mà hỏi ngược lại: "Đây là cái gì?"

"Đây là quà cảm ơn, cảm ơn vừa rồi anh giúp đỡ em." Lâm Điềm nghiêm túc nói.

【Dù sao Vi Vi mua nhầm vị, cho anh ta uống đi. 】

Cố Cẩn Mặc: Bản thân cô không thích uống mới cho mình?

"Cô suy nghĩ nhiều, tôi cũng không phải giúp cô, mà là bảo vệ mặt mũi của nhà họ Cố." Khuôn mặt Cố Cẩn Mặc không biểu cảm.

"Được thôi, dù sao cũng cảm ơn anh." Lâm Điềm nói xong, nhét trà sữa vào tay anh ta, xoay người rời đi.

Cố Cẩn Mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần, lần đầu tiên nghĩ lại, có phải lời nói ban nãy của mình nặng quá rồi không, kết quả vừa ngước mắt thì thấy.

【 Anh ta nói nhiều quá, may mắn tống được trà sữa đi rồi, nếu không thì thật lãng phí. 】

Anh ta sai rồi, sao anh ta lại cảm thấy cô sẽ vì lời nói của mình mà âm thầm tổn thương chứ?

Khi đi ngang qua thùng rác ở bãi đậu xe, anh ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn không ném ly trà sữa vào đó.

Cố Cẩn Mặc đi thẳng về nhà họ Cố, lúc anh ta trở về, ông già đang đọc báo trong phòng khách, đúng là hiếm lạ.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Cố Minh Cẩm nhìn thoáng qua, rất nhanh lại dời mắt, Cố Cẩn Mặc không nhanh không chậm đi tới trước mặt ông: "Bố, chỗ con có một khoản đầu tư cần bố phê duyệt."

"Đầu tư gì, đã lên kế hoạch chưa?" Cố Minh Cẩm tức giận nhìn anh ta.

"Chưa, nhưng chính bố đã hứa rồi." Cố Cẩn Mặc dang hai tay ra.

"Bố hứa lúc nào?" Cố Minh Cẩm không khỏi nhíu mày.

Nhìn thoáng qua Diệp Hi bên kia, Cố Cẩm Mặc đề nghị: "Đi phòng làm việc nói chuyện đi."

*

Sáng sớm hôm sau, mọi người nhìn thấy Lâm Điềm vẫn xuất hiện ở đoàn làm phim, vẻ mặt đều có chút phức tạp, cũng không biết đạo diễn Cố và Kim Lưu Minh nói chuyện sao rồi.

Lâm Điềm nhắm mắt làm ngơ trước những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này, cô muốn bị thay thế hơn bọn họ nhiều.

Kim Lưu Minh thực sự không cho Ngô Chấn quá nhiều thời gian, mười giờ ông ta gọi điện thoại đến, nói rằng ông ta có một ứng cử viên mới cho vai diễn của Lâm Điềm, bảo anh ta mau bảo Lâm Điềm rời đi.

Nghĩ đến số tiền chuyển khoản nhận được vào buổi sáng, đối mặt với từng bước ép sát của Kim Lưu Minh, Ngô Chấn rất tự tin: "Xin lỗi sếp Kim, Lâm Điềm rất phù hợp với vai diễn này."

"Ý của anh là không muốn đổi người?" Lúc này Kim Lưu Minh đang cố nén lửa giận, ông ta vốn tưởng rằng người mới tên Lâm Điềm tối hôm qua nhất định sẽ tới xin lỗi ông ta, thậm chí ông ta còn nghĩ kỹ dạy dỗ cô cái gì, nhưng đợi đến rạng sớm vẫn không thấy ai đến.

Ngô Chấn không nói chuyện, nhưng ý tứ không thể rõ ràng hơn, Kim Lưu Minh cười gằn: "Được, được, được, đến lúc đó đừng quay lại cầu xin tôi."

Nghe thấy tiếng tút tút tút từ bên kia điện thoại, Ngô Chấn không khỏi thở dài, giá như sau này mọi nhà đầu tư đều có thể sảng khoái như Cố Cẩn Mặc thì tốt rồi.

Đưa tiền sảng khoái, cũng sẽ không tới đoàn làm phim khoa tay múa chân, Kim Lưu Minh rút vốn mười triệu, sáng nay Cố Cẩn Mặc chuyển tới mười hai triệu, nói đến, chuyện này còn phải cảm ơn Lâm Điềm mới được.

"Lâm Điềm, Chung Viễn Thần chuẩn bị." Phó đạo diễn cầm loa bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, rất nhanh sẽ đến cảnh của bọn họ.

Sau bữa tiệc ngày hôm qua, rất nhiều người đều chú ý đến nhất cử nhất động của Lâm Điềm, cô chỉ về muộn hơn bọn họ hai mươi phút, nghĩ cũng biết cô chắc chắn không đi xin lỗi sếp Kim.

Bây giờ cô vẫn xuất hiện ở đoàn làm phim, liệu có phải có thể hiểu rằng, người đứng sau cô còn lợi hại hơn sếp Kim?

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối hôm qua hay không, ngoại trừ Lâm Điềm, biểu hiện hôm nay của mọi người đều có chút tạm được.

Ngô Chấn nghiêm mặt nhìn bọn họ: "Cho mọi người năm phút để điều chỉnh, nhớ nhập vào cảm xúc, cảm xúc, hiểu không?"

"Trông đạo diễn như muốn ăn thịt người vậy." Quý Vi bưng cốc nhỏ giọng nói.

"Anh Lương sắp tới hả?" Chuyện ngày hôm qua sao có thể giấu được Lương Văn Xuyên.

"Dạ, nói là nửa tiếng nữa đến, Điềm Điềm, anh Lương sẽ không ép chị đi xin lỗi chứ?" Quý Vi lo lắng.

"Chắc là không?" Giọng điệu của Lâm Điềm có chút không xác định, cô cũng không nắm chắc ý của Lương Văn Xuyên, nhưng bắt cô nói xin lỗi là không thể nào.

Khi Lương Văn Xuyên đến, Lâm Điềm đang quay phim, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Điềm đang quay phim ở bên kia, biểu hiện của cô tốt hơn tưởng tượng của anh ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cách làm của cô tối qua là đúng.

Lúc trước Lâm Điềm có nhắc tới xây dựng hình tượng cô chủ nhà giàu, nhưng không nói rõ là nhà nào. Sau đó cô đổi ý, anh ta mơ hồ đoán được thân phận của cô, mới đầu anh ta còn có chút không xác định, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua làm cho anh ta chắc chắn.

Nếu cô không nói, vậy anh ta cứ tiếp tục giả vờ như không biết.

"Anh Lương, anh đến rồi." Lâm Điềm cảm thấy người này không hổ là quản lý hàng đầu trong tương lai, biểu cảm trên mặt không chê vào đâu được.

"Lâm Điềm, mặc kệ trước em có thân phận gì, đã vào cái giới này, có một số quy tắc nhất định phải tuân thủ." Lương Văn Xuyên nhắc nhở.

"Anh Lương, ý anh là tối hôm qua em không nên từ chối?" Lâm Điềm hỏi ngược lại, kiếp trước, cô là một người thấp cố bé họng, cô phải uống rất nhiều rượu để giành lấy vai diễn, kiếp này, sau lưng có đường lui nhà họ Cố, tại sao cô phải tiếp tục khiến mình chịu tủi.

"Anh không nói em không nên từ chối, từ chối cũng phải có kỹ xảo." Lương Văn Xuyên chỉ hy vọng cô khéo léo hơn một chút.

"Được rồi, em hiểu ý của anh Lương." Tất nhiên Lâm Điềm hiểu ý của Lương Văn Xuyên, nhưng lần sau gặp được tình huống này, làm thế nào là bản thân cô tự chọn.

"Em là người thông minh, nếu muốn có chỗ đứng trong giới này thì nhất định phải kiềm chế tính tình của mình." Lương Vấn Xuyên nói xong nhìn cô thật sâu.

Lâm Điềm mỉm cười, cô cũng không muốn đặt chân trong giới này, lần sau cô vẫn sẽ không để mình chịu tủi.

"Điềm Điềm , bên kia sắp đến chị rồi." Quý Vi tới nhắc nhở.

"Vậy anh Lương, em đi chuẩn bị trước." Lâm Điềm chào Lương Văn Xuyên rồi đi về phía địa điểm quay phim.

Không biết có phải Cố Cẩn Mặc nói gì với Ngô Chấn hay không, cảnh quay của cô ngày mai đều dời đến hôm nay, ngày mai là ngày Cố Minh Cẩm phẫu thuật.

Những người khác đều cho rằng trạng thái của Lâm Điềm sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều bởi chuyện xảy ra tối qua, lại không ngờ rằng người bị ảnh hưởng chính là bọn họ.

Hôm nay Lâm Điềm có mấy cảnh quay, cô sợ buổi tối không kịp hoàn thành nên hôm nay gần như đều hai ba lần là qua.

Dù vậy, hôm nay vẫn kết thúc công việc muộn hơn hôm qua một tiếng, cô nhìn thoáng qua thời gian, lúc này ở nhà đã đến giờ cơm, vì vậy cô quyết định ăn xong bữa tối bên ngoài rồi mới về nhà.

Ngày mai không có cảnh quay của cô, vì vậy cô cho Quý Vi nghỉ một ngày, khuôn mặt Quý Vi đầy cảm động: "Điềm Điềm, chị tốt quá."

Mấy người vào công ty làm trợ lý cùng thời gian như bọn họ có nhóm nhỏ riêng, hàng ngày nhìn bọn họ phàn nàn nghệ sĩ của mình có rất nhiều yêu cầu, so sánh với họ, Điềm Điềm quả thực là thiên thần nhỏ.

*

Ca phẫu thuật của Cố Minh Cẩm được xác định vào mười giờ sáng mai, tối nay ba anh em nhà họ Cố đều trở về nhà sớm, chuẩn bị sáng mai cùng nhau đến bệnh viện.

Trong bữa ăn, Cố Cẩn Mặc nhìn chằm chằm vào vị trí của Lâm Điềm, không khỏi cau mày, không phải anh ta đã nhờ Ngô Chấn điều chỉnh cảnh quay cho cô rồi sao?

"Mặt mày căng thẳng ủ rũ cái gì, bố còn không sợ, mấy đứa lo lắng cái gì?" Ánh mắt Cổ Minh Cẩm đảo qua từng người một.

"Không có, con chỉ đang nghĩ đến chuyện công ty." Cố Thi Dao cười giải thích.

"Đừng có dát vàng lên mặt mình, ngoài bố ra chẳng lẽ chúng con không có chuyện khác sao?" Cố Cẩn Mặc cười khẩy một tiếng, ông già đúng là biết nghĩ.

"Bác sĩ nói khả năng lành tính rất lớn, quả thực không cần lo lắng." Cố Cẩn Nghiễn buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn về phía Cố Minh Cẩm.

Diệp Hi ở bên cạnh không khỏi lắc đầu, bản thân ông bụng nghĩ một đằng, mồm nói một nẻo, hiện tại ba đứa nhỏ nói ra sự thật, bản thân ông lại trở nên không vui, đều là ông tự tìm.

Lúc Lâm Điềm trở về, bọn họ đã ăn xong bữa tối, Diệp Hi nhìn gò má gầy gò của cô có chút đau lòng: "Ăn cơm chưa, mẹ bảo cô giúp việc nấu cho con."

"Mẹ, con ăn rồi, mẹ yên tâm." Lâm Điềm vỗ nhẹ mu bàn tay của bà.

"Cả ngày ở đoàn làm phim ăn cái gì, mới mấy ngày đã gầy đi trông thấy." Diệp Hi nhất thời không biết có nên hối hận vì để cho cô đi đóng phim hay không.

"Lên hình cần mà mẹ, hai ngày nay chú Cố khoẻ không ạ?" Cô đã trở về, nhất định phải tạo được ấn tượng tốt.

"Khoẻ lắm, quay phim thế nào, có vất vả không?" Cố Minh Cẩm thuận miệng hỏi.

"Rất tốt ạ." Lâm Điềm còn chưa biết chuyện Cố Cẩn Mặc bảo ông đầu tư vào đoàn làm phim.

Sau khi hàn huyên vài câu, bầu không khí trong phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Cố Cẩm Mặc không chịu nổi bầu không khí này nên đứng dậy trước, định ra ngoài hít thở không khí.

【Gần đây anh ta nhàn rỗi thật đấy, chẳng lẽ chuyện công chiếu phim mới thất bại rồi?】

Cố Cẩn Mặc: ? ? ? ? Cô không thể hi vọng anh ta tốt hơn sao?

Nghĩ đến cuối tuần phải cùng Cố Thi Dao tham dự bữa tiệc của nhà họ Ôn, Lâm Điềm không nhịn được nhìn về phía cô, hình như Cố Thi Dao đã đổi kiểu tóc, trông khuôn mặt của cô có vẻ nhỏ hơn.

【Mấy ngày không gặp, hình như cô cả lại xinh đẹp hơn rồi! 】

Ánh mắt Cố Thi Dao run lên, rất nhanh lại quay đầu đi chỗ khác, cùng lắm thì nói cho cô biết trước ngày đó mình sẽ mặc váy màu gì.

Cố Cẩn Nghiễn luôn ngồi ở ngoài cùng bên phải, Lâm Điềm phát hiện mỗi lần nhìn thấy anh, dưới mắt anh đều có quầng thâm nhàn nhạt.

【 Công việc của anh cả đúng là vất vả! 】

Cố Cẩn Nghiễn nhanh chóng hạ mi mắt xuống, có lẽ chỉ có mình cô cảm thấy anh vất vả.

"Sáng sớm mai phải đến bệnh viện, tối nay đều đi ngủ sớm đi?" Diệp Hi không muốn tiếp tục cùng bọn họ ở đây mắt to trừng mắt nhỏ.

Quay phim cả ngày, giờ phút này Lâm Điềm chỉ muốn nằm trên giường, cô là người đầu tiên đồng ý với lời nói của Diệp Hi.

Trong phòng có một cái bồn tắm, Lâm Điềm đi tắm trước, tắm xong một thân mệt mỏi giảm đi một nửa, cô nghĩ, chờ cô bị thay thế, mỗi ngày sống ở nơi này cũng là một loại hưởng thụ.

Trong khi cô đang thực hiện quy trình chăm sóc da của mình, giọng nói của Diệp Hi vang lên ngoài cửa: "Điềm Điềm, mẹ có thể vào không?"

Lúc Diệp Hi bước vào, trên tay còn cầm một cốc sữa nóng.

"Mẹ, sao vậy?" Lâm Điềm thấy bà cứ muốn nói lại thôi, có chút không hiểu.

"Không sao, mẹ pha cho con ly sữa, con ngủ sớm đi." Diệp Hi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Đã lựa chọn con đường này, vất vả một chút cũng bình thường , chờ đến khi tình hình của nhà họ Cố trở nên rõ ràng rồi bảo cô giải nghệ cũng không muộn.

"Vâng ạ, con cảm ơn mẹ." Sữa có nhiệt độ vừa phải, Lâm Điềm bưng lấy cốc một hơi uống cạn.

"Con cũng ngủ sớm đi, đừng lo lắng, bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con." Lâm Điềm cho rằng bà lo lắng về chuyện phẫu thuật ngày mai, dù sao chỉ cần là phẫu thuật, đều sẽ có rủi ro.

Một khi Cố Minh Cẩm xảy ra chuyện, hai mẹ con bọn họ sẽ rơi vào tình huống vô cùng khó xử, cho nên cô hiểu lo lắng của bà.

Diệp Hi lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Có lời này của con, mẹ yên tâm rồi."

Khi bà cầm chiếc cốc đi xuống nhà bếp, tình cờ gặp Cố Cẩn Mặc đang trở về phòng, anh ta liếc mắt nhìn thấy dấu vết trên chiếc cốc, mặc dù không muốn nhưng anh ta cũng phải thừa nhận rằng đôi khi anh ta ghen tị với Lâm Điềm, ghen tị bây giờ cô có mẹ đưa sữa đến phòng.

Mà đãi ngộ như vậy, anh ta chưa từng được hưởng thụ, cho dù anh ta về nhà họ Tần ở, anh ta cụp mắt, sải bước trở về phòng.