CHƯƠNG 82

Sau khi xuống máy bay, Hạ Hữu Nam lập tức tới triển lãm sách, trên tay còn mang theo hành lý nên không thể đi thẳng tới điểm tham quan. Để cho tiện, hắn thuê một phòng tại khách sạn nơi Cố Khê đang ở, đem hành lý để tại đó rồi mới cùng Cố Khê đi điểm tham quan mà hắn nói.

Điểm tham quan này là một công trình kiến trúc nổi tiếng, tại chỗ cao nhất có một đài quan sát, đứng ở phía trên nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố, hơn thế nữa phong cảnh buổi tối tại đây càng ấn tượng.

Hôm nay là thứ bảy, rất nhiều người đến đây, sau khi xuống xe, Hạ Hữu Nam lập tức đưa tay ra, "Đưa tay cho anh."

Cố Khê ngoan ngoãn đưa tay cho hắn, Hạ Hữu Nam nắm chặt tay cô, dẫn cô đi theo mình.

Cố Khê trong lòng ấm áp, nhiệt độ bên ngoài là gần ba mươi độ nhưng nắm tay Hạ Hữu Nam lại rất thoải mái, khiến cho cô có cảm giác an toàn, rất dễ chịu. "Hôm nay anh tới đây tại sao không nói cho em biết trước?"

Hạ Hữu Nam không trả lời mà hỏi lại, "Fan hâm mộ tham gia hội sách, còn phải thông báo cho thần tượng sao?"

Nói rất có lý, Cố Khê thiếu chút nữa đã tin, "Anh nói dối."

"Nói dối chỗ nào?"

"Căn bản anh cũng đâu có thích xem tiểu thuyết tình yêu."

Hạ Hữu Nam nghiêng đầu nhìn cô, "Vì điều này mà em mới hoài nghi sao? So với tác phẩm của em, thì anh thích em hơn."

Mặt Cố Khê đỏ lên, sau khi bị hắn trêu chọc vô số lần, cô cũng thích ứng, lập tức cười với hắn một cái, "Anh cho rằng em nghĩ như vậy sao?"

"Chính xác."

Cố Khê mím môi cười.

Có thể đi thang máy tới tầng cao nhất của công trình kiến trúc này để ngắm cảnh, chỉ có Cố Khê cùng Hạ Hữu Nam đi trong thang máy. Bốn phía của thang máy đều là kính trong suốt, thang máy lên cao, vật thể trên mặt đất càng nhỏ bé.

Tầng cao nhất còn có một nhà hàng, Hạ Hữu Nam đã đặt chỗ tại đây, bọn họ sẽ dùng bữa tối tại nơi này.

Đồ ăn tại nhà hàng có hương vị bình thường, chủ yếu đặc biệt nhờ khung cảnh xung quanh, ngồi bên cửa sổ có thể tùy ý ngắm cảnh thành phố về đêm.

Ăn cơm xong, Hạ Hữu Nam cùng Cố Khê lên đài quan sát, xung quanh đài quan sát có rào chắn cao hơn một mét do lo lắng những người sợ độ cao sẽ bị dọa đến run chân.

Trên cao gió thổi mạnh khiến Cố Khê cảm thấy lạnh, cô chăm chú nhìn ánh đèn trên những tòa nhà cao tầng ở phía xa, cô nói, "Em nhớ tết nguyên đán năm lớp mười hai, cảnh đêm cũng như này, nhưng thời tiết lạnh hơn so với hiện tại, ngày hôm đó anh đột nhiên xuất hiện, nói với em lời chúc mừng năm mới."

Hạ Hữu Nam cũng nhớ lại ngày hôm đó, tại sân thượng nhà hàng của Trương Vân Hải, hắn vốn không có ý định tham gia hoạt động đếm ngược với cả lớp, sau mười một giờ, không biết quỷ thần xui khiến thế nào hắn liền đi thay quần áo, đón xe đến nhà hàng, vừa kịp lúc đếm ngược, đi tới bên cạnh cô.

Cố Khê nói: "Đó là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt khi còn học cấp ba, trong những năm tiếp theo, em đều cảm thấy có khả năng đó là lần cuối cùng em gặp anh."

Hạ Hữu Nam nhẹ nhàng ôm lấy Cố Khê, để cô tựa vào người mình, "Nhưng sáu năm sau, chúng ta vẫn gặp lại."

"Vâng."

Cố Khê hơi quay người, hai tay ôm lấy Hạ Hữu Nam, đem mặt dán vào l*иg ngực của hắn, cô cảm khái nói: "Gần đây em đều nghĩ, có lẽ là may mắn nên lúc đó mới có biệt ly để rồi sau này lại trùng phùng, để được ở bên nhau.”

Hạ Hữu Nam nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Cố Khê, "Ừ."

"Về sau, em sẽ không dễ dàng rời bỏ anh."

Hạ Hữu Nam: "Chẳng lẽ không phải đã nói, cho dù sau này như thế nào đều không được buông tay?"

Cố Khê cười cười, "Không khác biệt lắm, chính là ý này."

Đến mười giờ, Hạ Hữu Nam cùng Cố Khê mới quay về khách sạn.

Xuân Hiểu gọi điện thoại tới, hỏi Cố Khê có muốn quay lại phòng hay không, dù sao bạn trai của cô cũng đang ở đây, nên Xuân Hiểu hỏi để xác nhận một chút.

Hạ Hữu Nam nghe được Cố Khê gọi điện thoại, thấy cô nói muốn trở về hắn lập tức nói: "Thật ra em cũng không cần quay về."

Tai Cố Khê đỏ hồng, "Không quay về, anh để em ngủ lại à?"

Hạ Hữu Nam lên tiếng, "Ừ."

Cố Khê nhếch môi, có chút thẹn thùng nói: "Như thế có quá nhanh không."

Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý ở cùng phòng với hắn.

Hạ Hữu Nam cười cười, "Anh đặt là phòng hai giường đơn."

Cố Khê giật mình, đúng rồi, Hạ Hữu Nam vừa mới đặt phòng có hai giường. Cố Khê nghĩ nghĩ, "Không được, ngày mai phải quay về, đồ đạc phải dọn qua dọn lại rất phiền phức."

"Ừ."

Cố Khê xoát thẻ phòng vào cửa, Xuân Hiểu đang nằm ở trên giường xem phim, Xuân Hiểu nhìn cô chằm chằm, chép miệng nói, "Đem trai đẹp ném ở một bên, còn chạy về ở cùng ta, chỉ có ngươi mới làm ra được."

Cố Khê đi đến bên giường, đặt túi xách xuống, "Ta đâu có phải kẻ trọng sắc khinh bạn."

Xuân Hiểu ngồi khoanh chân, "Nói sự thật đi."

Cố Khê ngồi xuống giường, "Bởi vì ta cùng Hữu Nam mới chính thức thành đôi được một tháng, nếu ở cùng phòng, ta cảm giác quá nhanh, ta vẫn thích thuận theo tự nhiên hơn."

"Một tháng cũng tốt rồi, hiện tại không ít người đều ngủ trước, cảm thấy phù hợp mới kết giao nhá."

Cố Khê cười cười, "Những điều ngươi nói là ‘hook up’ nhá, nếu như thấy phù hợp thì họ sẽ thành bạn tình thôi.”

"Ngươi cũng hiểu thật nhiều đó." Xuân Hiểu nheo mắt lại cười cười như một ‘đứa trẻ trong sáng’.

Cố Khê khóe miệng giật giật, "Ngươi thật là khiêm tốn."

Bản tính tò mò, Xuân Hiểu xuống giường, bò lên ngồi cạnh Cố Khê, "Mau kể cho ta một chút, chuyện tình của ngươi và bạn trai là thế nào?"

Cố Khê nhìn dáng vẻ tò mò của Xuân Hiểu, buồn cười hỏi: "Có thể chờ ta tắm rửa trước hay không?"

"Nói xong tắm cũng không muộn."

"Nói ra dài dòng lắm, ta sợ sẽ nói tới hai giờ sáng đó."

Xuân Hiểu nghĩ nghĩ, "Vậy tắm rửa nhanh lên."

"Ừ."

Cố Khê tắm rửa xong, tắt đèn rồi cùng Xuân Hiểu bắt đầu nằm kể chuyện.

Cố Khê nhìn khoảng không trước mặt, bắt đầu kể lại: "Ta cùng Hữu Nam quen nhau năm lớp 11."

Xuân Hiểu: "Vậy sao trước kia lại không thành đôi?"

Cố Khê: "Lúc ấy, ta vẫn cho là Hữu Nam thích người khác, chưa từng nghĩ sẽ nảy sinh tình cảm với anh ấy, cho nên không ở cùng nhau."

Xuân Hiểu: "Sau đó thì sao?"

Cố Khê: "Về sau anh ấy ra nước ngoài học, còn chưa học hết cấp ba đã rời đi."

Xuân Hiểu: "Ừ."

Cố Khê: "Sau khi Hữu Nam đi, ta luôn cảm thấy thiếu đi cái gì đó, về sau ta nghĩ, có lẽ đối với anh ấy ta cũng có tình cảm, chỉ là ta vẫn cho rằng anh ấy cùng người khác là một đôi, cho nên không dám nghĩ quá nhiều."

Xuân Hiểu: "Ta có một vấn đề không thể hiểu nổi, vì sao ngươi cứ cho là cậu ấy cùng người khác là một đôi?"

Cố Khê: "Cái này. . ."

Cô cũng không thể nói đây là thế giới tiểu thuyết, cô đã xem qua bộ tiểu thuyết này.

Cố Khê: "Bỏ qua vấn đề này đi."

Xuân Hiểu hỏi lại: "Sau đó thì sao? Làm sao mà có thể trùng phùng?"

Cố Khê: "Cũng rất bình thường thôi, khi đi phỏng vấn, công ty của Hữu Nam ở cùng trong một tòa cao ốc."

Xuân Hiểu: "Cái này mà bình thường à, đều là duyên phận."

Xuân Hiểu: "A, đúng rồi, cậu ấy làm gì?"

Cố Khê: "Anh ấy mở một công ty đầu tư."

Xuân Hiểu: "Cái gì! Ông chủ sao?"

Cố Khê: "Ừ."

Xuân Hiểu: "Trâu bò vậy!"

Cố Khê làm bạn gái hắn, có một cảm giác tự hào, "Anh ấy tốt nghiệp đại học Stanford, lúc trước thi SAT còn nằm trong top 1% đó."

Xuân Hiểu: "Trời ơi! ! ! Cố Khê, cuối cùng thì bạn trai của ngươi còn lợi hại đến đâu nữa?"

Cố Khê cười cười, "Có bao nhiêu điều kể ra được thì kể hết rồi."

Xuân Hiểu: "Cái gì gọi là kể ra được, ngươi kể thêm đi."

Cố Khê nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Để xem nào. . . "

Xuân Hiểu: "Ngươi đừng quá miễn cưỡng."

"Hẳn là có, để cho ta ngẫm lại."

Cố Khê tiếp tục suy nghĩ a nghĩ, "A, anh ấy rất lạnh lùng nữa."

Xuân Hiểu khóe miệng giật giật, "Soái ca lạnh lùng không phải càng được hoan nghênh à?"

"Hình như vậy."

Xuân Hiểu kéo chăn che lại đầu, "Không thèm nghe ngươi nói nữa, càng nói càng muốn cướp người."

_ _ _ _ _

Sáng ngày thứ hai, Cố Khê cùng Hạ Hữu Nam tới sân bay chuẩn bị bay về thành phố G.

Cố Khê phát hiện, gần đây Hạ Hữu Nam đặc biệt thích dắt tay cô, lúc đến sân bay, một tay hắn kéo rương hành lý, một tay dắt cô, làm cho không ít người nhìn theo.

Đa phần người nhìn là phụ nữ, chắc là do dáng vẻ của Hạ Hữu Nam giống với minh tinh. Cố Khê phát hiện được những người phụ nữ đó có ánh mắt hâm mộ nhưng lại có chút không thoải mái, cô lắc lắc tay đang bị nắm, "Anh buông ra đi, rất nhiều người nhìn đấy."

Hạ Hữu Nam lại cố ý xuyên tạc ý của Cố Khê, "Em cũng biết có nhiều người, nếu không nắm tay em, bị lạc mất phải làm sao?"

Cố Khê: ". . ."

Hắn xem cô là đứa trẻ ba tuổi sao?

Sau khi làm thủ tục xong, Hạ Hữu Nam đưa cô tới ngồi tại phòng chờ máy bay, còn khoảng nửa giờ nữa mới tới giờ bay, hắn hỏi: "Muốn uống chút gì không?"

"Nước khoáng."

"Ừm."

Hắn xoay người đi tới chỗ máy bán nước tự động, Cố Khê ngồi tại chỗ, lấy điện thoại di động ra xem một chút.

"Cố Khê! Tại sao là cậu!"

Cố Khê từ màn hình điện thoại di động ngẩng đầu, thấy Đường Thành, cô cười cười, "Sao cậu lại ở đây?"

Đường Thành ngồi xuống bên cạnh Cố Khê, "Tớ công tác ở đây một tuần rồi, hôm nay trở về."

Cố Khê hỏi: "Mấy giờ cậu bay?"

"Mười giờ, còn cậu?"

"Cũng thế."

"Cùng một chuyến bay rồi."

Đường Thành gặp được Cố Khê, hiển nhiên thật cao hứng, "Đúng, cậu đến thành phố D này làm gì thế?"

Cố Khê cười cười, "Có triển lãm sách."

"Lợi hại nha, đại tác gia, đến ký tặng."

Cố Khê cười, "Cậu khen như vậy tớ thấy ngại đó."

"Tớ nói thật mà, nghe nói tiểu thuyết của cậu còn được cải biên thành phim truyền hình, quá lợi hại luôn ấy chứ."

Cố Khê mím môi cười cười.

Một bình nước khoáng đã được mở nắp đưa tới trước mặt Cố Khê trước mặt, Cố Khê hơi ngẩng đầu, tiếp nhận, "Cám ơn."

Đường Thành thấy được người đưa nước cho Cố Khê đầy kinh ngạc, "Trời ạ, sao lại là cậu! Làm sao hôm nay trùng hợp như vậy, ngẫu nhiên gặp được hai bạn học cũ."

Hạ Hữu Nam chỉ mua hai chai nước khoáng, nhìn thấy Đường Thành, hắn đưa chai nước còn lại ra, "Muốn uống không?"

"Không, tớ không khát."

Hạ Hữu Nam cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống bên cạnh Cố Khê.

Đường Thành còn không ý thức được hai người bọn họ là một đôi, chỉ cảm thấy đây là ngẫu nhiên gặp gỡ, "Phải rồi, các cậu làm sao cũng gặp nhau?"

Cố Khê uống một hớp nước, đóng nắp chai nước lại, "Cái này. . ."

Hạ Hữu Nam liếc nhìn Đường Thành một cái, "Cậu dù sao cũng là cán sự môn Toán, không nhìn ra được sao?"

Đường Thành còn đang lâng lâng vì gặp bạn, bị Hạ Hữu Nam một nhắc nhở như vậy, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, làm gì có chuyện trùng hợp nhiều như vậy, hắn cùng bọn họ là ngẫu nhiên gặp, nhưng hai người họ lại vốn là cùng một chỗ! "Hai cậu. . . Đây là. . ."

Đường Thành nhìn Cố Khê, lại nhìn Hạ Hữu Nam, không xác định hỏi: ". . . là một đôi?"

Cố Khê nhẹ gật đầu, "Ừ."

"Trời đất!"

Đường Thành kinh hãi, "Các cậu giấu kỹ quá."

Cố Khê cười cười, "Nhưng cũng không có gì để mà phô trương đúng không?"

Đường Thành nhớ tới ngày mồng một tháng năm cả lớp họp mặt, còn không nhìn ra hai người bọn họ có cái gì, "Đúng rồi, các cậu thành một đôi từ khi nào?"

"Hơn một tháng trước." Cố Khê đáp.

Gặp hai người bọn họ, còn biết hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Đường Thành rất cảm khái, không khỏi nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ, "Tớ nhớ tới, tên Hữu Nam này hồi học cấp ba đã đối xử với cậu rất đặc biệt."

Cố Khê nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Đường Thành tiếp tục, "Tớ nhớ được rõ ràng nhất chính là năm lớp 11, tớ cùng Sở Dục Tân chơi trò chơi, người nào thua phải mời ăn cơm, sau đó Hữu Nam liền thêm vào, đề xuất người nào thua ai mời ăn đồ ăn vặt, lúc ấy tớ còn không thể hiểu nổi, cơm không phải tốt hơn à, cuối cùng tớ thua, phải mất 50 đồng, kết quả Sở Dục Tân mua một đống đồ ăn vặt trở về, tính ra cũng đến mấy trăm đồng, ký túc xá của bọn tớ ăn mấy ngày mới hết. Về sau tớ ngẫm lại, những này đồ ăn vặt này đều là cậu bán, cho nên tớ hoài nghi bọn họ cố ý mua về."

Cố Khê nhớ kỹ chuyện này, nhưng lúc ấy cô nghĩ 250 đồng đó là của Đường Thành, cô nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam, "Đường Thành thua 50 đồng, anh lại để Sở Dục Tân mua những 250 đồng, tiền kia là anh thêm vào?"

Hạ Hữu Nam lạnh nhạt nhìn Đường Thành, hắn hỏi Cố Khê "Em thấy có vấn đề gì sao?"

"Không, chẳng qua là cảm thấy thật giống với tổng tài bá đạo."

Đường Thành cười nói: "Khoan hãy nói, hiện tại cậu ấy thật sự chính là tổng tài mà."

Trên loa ra thông báo đã chuẩn bị đến giờ bay, ba người bọn họ cùng nhau lên máy bay, Hạ Hữu Nam đặt là khoang hạng nhất, mà Đường Thành đặt khoang phổ thông, ba người tách ra.

Cố Khê ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Hạ Hữu Nam ngồi bên cạnh cô, cô lặng lẽ nghiêng đầu một chút, lại gần hắn, "Hồi cấp ba anh còn làm bao nhiêu việc ngốc nữa? Mua tạp chí thiếu nữ, mua đồ ăn vặt của em, đem máy tính của mình cho em dùng, còn có cái gì mà không biết?"

Hạ Hữu Nam nói: "Không nhớ rõ."

Cố Khê lại nghĩ tới một sự kiện, "Em nhớ năm lớp 12, bởi vì cha em đi tù mà rất nhiều người dị nghị, anh lại đưa vào bài diễn văn trước toàn trường của mình."

"Vậy cũng tính là việc ngốc?"

"Tính."

Cố Khê nói: "Những người khác có lẽ không tính, nhưng anh thì tính."

Hạ Hữu Nam lạnh lùng như vậy mà lại đứng trên bục phát biểu trước toàn trường để nói giúp cho cô, đây chắc là một số ít “việc ngốc” mà hắn làm trong đời.

Cố Khê nhớ tới chuyện khác liền nói: "Hồi em bị viêm tuyến nước bọt, phải cách ly nhưng sau khi em rời trường học, anh cũng đi theo."

Hạ Hữu Nam nói tiếp: "Sau đó thổ lộ, còn bị em cự tuyệt."

Cố Khê tựa vào vai hắn, "Thật xin lỗi. . ."

Hạ Hữu Nam nói: "Xin lỗi cái gì?"

"Khi đó em không nghĩ tới sẽ cùng anh phát triển tình cảm, em cũng chỉ coi anh là bạn bè, cho nên. . ."

Cố Khê cảm thấy lúc đó nhất định hắn cũng không cảm thấy dễ chịu gì, "Thật xin lỗi."

Hạ Hữu Nam đưa tay vuốt nhẹ lên tóc của Cố Khê, "Đều đã qua rồi."

Tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc, có lẽ cũng nhờ một lần ly biệt kia, bọn họ mới có thể tiến đến với nhau.

Sau khi hạ cánh, Hạ Tuấn Thành tới đón Cố Khê và Hạ Hữu Nam, đưa thẳng về nhà ăn cơm trưa.