Chương 24: Phong thư

May mắn, thình lình xảy ra sốt cao vừa đúng lúc, cho tính tình Kiều Sở Tâm biến hóa một cái lý do chính đáng. Kiều Sở Uyển vui sướиɠ với muội muội thay đổi, cũng không có bởi vậy hoài nghi.

Kiều Sở Tâm dần dần thả lỏng lại, tạm thời đem tâm thả lại trong bụng.

“Là gầy. Biết được muội khỏi hẳn trở về, nhưng ta vẫn muốn tận mắt nhìn thấy xem. Hiện giờ thấy muội bình yên vô sự, ta liền an tâm rồi. Một lát nữa ta để Minh Nguyệt đưa tới cho muội một ít thuốc bổ, bồi bổ thân mình. Vừa lúc lần này ta đi ra ngoài, từ Dương Châu tìm tới một ít dược liệu hi hữu, ôn dưỡng thân mình rất là hữu hiệu.” Kiều Sở Uyển mặt mày ôn nhu, ở trước mặt muội muội hoàn mỹ mà che giấu mất mát trong chuyến này không có kết quả.

Kiều Sở Uyển chuyên chú với dược liệu sinh ý. Rất nhiều dược liệu ở bên ngoài khan hiếm, nhưng trong các Kiều Sở Uyển chỗ nào cũng có. Bởi vì mấy năm nay thường thường chăm sóc dược thảo, trên người Kiều Sở Uyển quanh quẩn một cổ hương dược liệu tươi mát, thấm vào ruột gan.

“Không cần, tỷ tỷ.”

Tư vị trung dược thật sự không dễ chịu. Trong hiện thực ba ba nàng là một trung y, đương nhiên mỗi lần nàng sinh bệnh đều là uống trung dược, chính là uống lâu như vậy, nàng vẫn không thích ứng loại cay đắng độc đáo này.

“Nghe lời.” Kiều Sở Uyển ngữ khí ôn hòa, hàm quyết đoán không cho cự tuyệt.

“Thật sự không cần……” Kiều Sở Tâm còn tưởng lại tranh thủ một chút, nhưng Nguyệt Chi các đã đến.

“Thời điểm không còn sớm, ta liền đưa muội đến nơi đây. Cẩn thận chớ có lại cảm lạnh nhiễm phong hàn.” Kiều Sở Uyển đứng ở trước gác mái đánh gãy lời muội muội, xoay người vì Kiều Sở Tâm sửa sang lại cổ áo một chút.

Hai bên áo lông khép chặt lại, không cho gió lạnh xâm lấn.

Áo lông chồn trên người Kiều Sở Tâm là năm kia nàng thuận đường mang về nhà, cùng áo lông chồn trên người nàng xuất từ cùng phê hóa. Nghĩ như vậy, lệnh người mạc danh mềm mại.

Thái độ Kiều Sở Uyển che chở, cùng lời nói ôn nhu kiên nghị, ngực có càn khôn kỳ nữ tử trọng điệp.

Một hương dược nhàn nhạt chui vào chóp mũi, cái mũi Kiều Sở Tâm đau xót, suýt nữa rơi nước mắt, càng thêm tưởng niệm cha mẹ ở hiện đại.

Kiều Sở Uyển giương mắt liền thấy đôi mắt muội muội đỏ rực, như một con thỏ con, cố tình chính mình nàng chịu đựng, không cho nước mắt rơi xuống.

Trong lúc nhất thời đã đau lòng, nội tâm lại mềm mại đến rối tinh rối mù. Nhuyễn Nhuyễn từ nhỏ tính tình quật cường, rõ ràng là thiếu nữ mềm mại như vậy, mấy năm nay ngạnh sinh sinh bị người truyền thành thanh danh quỷ kiến sầu.

“Tỷ tỷ xin lỗi muội.” Kiều Sở Uyển thở dài. Ngoại tổ đau lòng nàng từ nhỏ tang mẫu, cho nàng độ dung túng lớn nhất, phụ thân tuy rằng lạnh nhạt, cũng yên lặng mà đảm đương ô dù để nàng tùy hứng hành sự. Năm đó nàng lựa chọn làm kinh doanh bị rất nhiều người nghi ngờ cùng ác ý phỏng đoán, nhưng nàng chí thân đối nàng trước nay chỉ có khoan dung cùng giữ gìn.

Nàng thẹn với người nhà, nhưng không hối hận với lựa chọn chính mình. Đi lên con đường làm ăn buôn bán này, nàng càng mở ra tầm mắt cùng tầm nhìn.

Kiều Sở Tâm lắc đầu.

“Không có thực xin lỗi.”

Đọc qua nguyên văn, nàng không cảm thấy Kiều Sở Uyển thiếu nguyên thân cái gì. Kiều Sở Uyển lựa chọn không có sai, tâm tính nguyên thân cũng không có sai. “Mấy ngày gần đây tỷ tỷ sẽ lưu tại trong phủ hay không?”

“Không đi. Lưu tại trong phủ bồi Nhuyễn Nhuyễn ăn tết, đợi năm sau, ta còn muốn tham gia lễ cài trâm của Nhuyễn Nhuyễn.” Kiều Sở Uyển đáp.

Nàng cũng không nói ra, nếu tin tức ở bên ngoài nàng nghe được là thật, chỉ sợ thời thế trong kinh thành năm sau cũng thay đổi.

Đến lúc đó tám phương rung chuyển, toàn bộ triều đình đều sẽ cuốn vào trong chuyện này. Nàng không yên tâm rời đi kinh thành.

“Vâng.” Kiều Sở Tâm ngăn chặn nước mắt, tâm tình có chút phức tạp.

Lúc này nam nữ chủ bất quá là sơ giao, một lòng Kiều Sở Uyển đều chú ý ở trên người bạch nguyệt quang. Nhưng nàng biết tương lai, bạch nguyệt quang là hoa trong gương, trăng trong nước, chú định chết yểu, mà cuối cùng Kiều Sở Uyển sẽ là Hoàng Hậu Vũ Vương.

Nàng ngủ với phu quân chú định của người ta, cảm giác giống như kẻ thứ ba, cảm quan thập phần không tốt.

“Tỷ tỷ, tái kiến.” Kiều Sở Tâm nhíu mày, tâm phiền ý loạn biểu lộ ra ngoài. Kiều Sở Uyển nhìn ở trong mắt, tuy rằng nghi hoặc, nhưng nàng càng tôn trọng riêng tư muội muội.

“Nhuyễn Nhuyễn tùy thời có thể đến Thanh các tìm ta.” Kiều Sở Uyển tha thiết dặn dò nói, lúc này mới rời đi.

…… Mấy ngày sau, ngay lúc Kiều Sở Tâm cho rằng Vũ Vương quên tất cả, nàng thu được một thiệp mời đến từ trong cung.

_____________________________________________

Editor: Mình bắt đầu thu phí từ chương sau trở đi, mong các bạn ủng hộ ạ <3