Chương 15: Thấu cốt hoan (2)

Miêu Cương có một loại hoa lạ, người nơi đó gọi là tô lụa hoa ma, nổi danh là tình hoa. Hoa này nhỏ như hạt đậu phộng, bông hoa hình dù, cánh hoa ngắn vàng, trưởng thành thành màu tím đậm, nở rộ trong bảy tháng. Hoa này tính chí da^ʍ, nam nhân thực chi tráng dương, làm dươиɠ ѵậŧ cương cứng, nữ nhân thực chi tư âm, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ dư thừa. Hoa này là nguyên liệu mấu chốt để chế tác tình cổ, sau đó lại bị tà y tâm thuật bất chính dùng để nghiên cứu ra một loại thôi tình dược —— tên là ‘ thấu cốt hoan ’.

Tình cổ tỏa tình, thấu cốt hoan xương quai xanh. Thấu cốt hoan thâm nhập vào xương cốt người mắc phải, khắc lên hơi thở người giao hoan đêm đó. Từ đó về sau, cần cùng người này âm dương giao hoan trong thời gian dài, mượn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đối phương để trấn áp độc tố.

“ Thời trẻ khi sư tôn đi du ngoạn, từng ở Thanh Châu ngẫu nhiên gặp được một vị nữ tử vì thấu cốt hoan bức bách mà hại cả tuổi thanh xuân. Nàng này bị một công tử thế gia trong huyện cầm tù cấm luyến, cách một đoạn thời gian liền công tử muốn kia đến tưới dương tinh, phản kháng sẽ bị độc tố phản phệ, đầu óc choáng váng, tinh thần không yên, cho đến khi hôn mê. Sư tôn phỏng đoán, nếu trong vòng hai tuần nàng không được công tử kia rót tinh, lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá hủy mà chết. Sư tôn thương hại nàng số khổ, tạm ngưng lại ở Thanh Châu nửa năm vì nàng nghiên cứu độc này. Độc này thông dụng với nam nữ, ngoài công tử thế gia ngay cả quả phụ cũng lấy vật ấy khiến cho vài tên thiếu niên vì nhập mạc chi tân. Sư tôn phế đi một phen công phu, cuối cùng vì nàng phối trí ra một loại giải dược. Chỉ là dược này…… Còn cần phụ thuộc vào lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ người giao hoan đêm đó, từ từ hóa giải. Ngắn thì hai tuần, lâu là có thể đạt tới ba tháng, xem đầu đêm đêm đó…… Điện hạ cùng nàng kia trao đổi bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙.” Cơ Bộ Vân bất đắc dĩ nói, phương thức này đã là uyển chuyển biểu đạt. Vũ Vương ở trong cơ thể đối phương tiết tinh vài lần, đối phương lại tiết thân vài lần, kết hợp lại sẽ quyết định thấu cốt hoan đã thâm nhập có bao nhiêu sâu.

Cơ Bộ Vân ngửi được vị xạ hương trong không khí thật lâu không tiêu tan, lấy cái này để phán đoán trị liệu cho Vũ Vương ít nhất cũng phải hai tháng.

“Kỳ da^ʍ kỹ xảo.” Vũ Vương giận quá hóa cười.

Khó trách, sau khi thiết kế trận tuồng này, từ đầu tới đuôi đều không có một người đến bắt gian.

Nhưng đối phương hiển nhiên không nghĩ tới bên người hắn có tiểu y tiên Thần Y Cốc, mà Cơ Bộ Vân biết được hóa giải độc này như thế nào.

“Cơ tiên sinh khi nào có thể bắt đầu giải dược? Dược này có yêu cầu bất luận dược liệu gì đặc thù hay không?”

“Giải dược cần toànđồ vật tầm thượng. Đợi ngày mai sau khi về phủ, thần có thể bắt đầu phối dược.” Cơ Bộ Vân đáp.

“Rất tốt. Còn có một chuyện, Cơ tiên sinh có biết cách làm ra loại dược thấu cốt hoan này hay không?”

“…… Sổ tay sư tôn ghi lại tỉ mỉ kỹ càng cách phối phương thuốc thấu cốt hoan.” Cơ Bộ Vân chần chờ mà nói. Nghiên cứu chế tạo giải dược, tất nhiên là yêu cầu giải độc tố trước. Độc dược vốn xuất thân từ đồng tông, hắn sẽ cứu người, cũng sẽ dùng độc, chỉ là hắn tương đối thích nghiên cứu y thuật thôi.

“Vậy làm phiền Cơ tiên sinh sau khi điều chế giải dược xong, lại vì bổn vương làm ra hai liều thấu cốt hoan.”

Có người muốn tạo nghiệt a! Trong lòng Cơ Bộ Vân thở dài.

Nhìn thấy sắc mặt Vũ Vương lành lạnh, Cơ Bộ Vân không dám bồng bột. Hắn nuốt xuống lời cự tuyệt, chỉ đáp: “Được”



Sau khi Thu Hồi trở lại sương phòng, nhìn thấy Kiều Sở Tâm khoác một kiện áo choàng màu đen, nằm ở trên giường giống như hôn mê.

Đến gần nhìn xem, Thu Hồi đau lòng đến rớt nước mắt. Kiều Sở Tâm thương tích đầy mình, trên cổ đều là vệt đỏ ái muội, chau mày, một bộ ngủ không an ổn. Thu Hồi thật cẩn thận mà cởi bỏ kiện áo choàng kia, tiểu thư chỉ mặc yếm cùng áo ngoài, áo trong cùng qυầи ɭóŧ đều không thấy, mắt thường có thể thấy được mọi chỗ trên da thịt đều che kín dấu vết xanh tím. Thu Hồi đã 17 tuổi, đối tình sự có vài phần nhận thức, biết được Kiều Sở Tâm hẳn là bị Vũ Vương kia khinh bạc đi. Ai có thể nghĩ đến nhân vật sáng trong như nguyệt như vậy ở trên giường lại thô bạo như thế? Tiểu thư nhà nàng từ nhỏ được kiều dưỡng lớn lên, hầu gia còn chưa từng dùng đòn roi đánh nàng.

Thu Hồi chú ý tới, bụng dưới yếm tiểu thư tựa hồ có chút mập mạp. Tạo nghiệt! Chẳng lẽ là Vũ Vương đánh tiểu thư? Thu Hồi duỗi tay xoa xoa, cảm giác có chút vượt qua thử thách.

“Không cần, ăn không vô……” Kiều Sở Tâm bắt đầu vô ý thức nhíu mày, trong mộng nói mớ. Trên mặt Thu Hồi hơi nóng, ăn không vô…… Không phải như nàng tưởng tượng đi?

Thu Hồi đột phát ý tưởng. Do dự một chút, nàng hung hăng dùng sức ấn xuống bụng Kiều Sở Tâm.

“Ưm, a……”

Nghe tiểu thư rêи ɾỉ mỏng manh, Thu Hồi mặt đỏ tai hồng. Nàng chịu đựng cảm giác thẹn thùng tách ra hai chân Kiều Sở Tâm, quả nhiên, đóa kiều hoa giữa chân tâm tiểu thư phảng phất như đã chịu qua mưa gió tàn phá. Hoa môi thiếu nữ bị cọ xát đến hiện ra màu đỏ thẫm hoa lệ, hoa hạch trước nay thẹn thùng che giấu bên trong nụ hoa sưng to bằng một cái móng tay, chạm vào không khí còn yếu ớt mà run run. Dưới niệu đạo, lỗ nhỏ tinh tế như có tự chủ mà mấp máy, thong thả mà bài trừ từng luồng lớn bạch trọc, hơi thở hoa hạt dẻ trong không khí dần dần nồng đậm.

Dương tinh nam nhân cuồn cuộn không ngừng từ hoa huyệt thiếu nữ chảy ra, một chút dính trên hoa môi, một chút dính vào âm mao thưa thớt của nàng, càng có rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi xuống áo choàng màu đen dưới thân thiếu nữ.

Phảng phất như không thể ngăn lại.

“Vũ - Vũ Vương điện hạ như thế nào, sao lại có thể? Tiểu thư còn nhỏ như vậy……” Thu Hồi lẩm bẩm tự nói, nước mắt lặng lẽ rơi rồi nhanh đi bưng một chậu nước vì Kiều Sở Tâm cẩn thận rửa sạch. Động tác nàng mềm nhẹ mà mát xa bụng Kiều Sở Tâm, dùng khăn mặt tiếp được dịch trắng chảy ra, lặp đi lặp lại như thế vô số lần thẳng đến bụng tiểu thư khôi phục bình thản, tiểu huyệt không hề phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa. Trong lúc ngủ Kiều Sở Tâm tựa hồ bị bóng đè, giống như con thú nhỏ giọng khóc nức nở, mặt lộ vẻ sợ hãi, tay nhỏ đỡ bụng chính mình.

Thấy thế, Thu Hồi không khỏi oán Vũ Vương.

Thừa dịp trời còn chưa sáng, Thu Hồi vội vội vàng vàng thu thập một phen, xử lý kiện áo choàng bị nàng nhét vào một cái rương gỗ, giấu bên trong rương cua tiểu thư.

Thu Hồi vô cùng chờ mong về phủ. Hồi phủ, sẽ không có người có thể khi dễ tiểu thư nhà nàng.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Sáng sớm tảng sáng, Kiều Sở Tâm đột nhiên nổi lên sốt cao, bệnh đến thần chí không rõ.