*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe Mục Kinh Trập nói về dép, những đứa trẻ đều cúi đầu nhìn giày của chúng.
Đôi giày trên chân chúng là giày vải, không phải giày giải phóng*.
(là tên gọi chung của giày, là loại giày chính của Quân đội Giải phóng)
Giày giải phóng và giày vải là loại giày tốt nhất ở nông thôn, nhưng giày Warrior* lại phổ biến ở thành phố.
( là một thương hiệu giày thể thao đến từ Trung Quốc, được thành lập tại Thượng Hải vào năm 1927. Từ những năm 60 đến đầu những năm 80 nó đã trở thành nhà sản xuất giày trên toàn quốc ở Trung Quốc)
Giày kéo lại màu trắng và thời trang hơn giày giải phóng, ai cũng tự hào khi đi giày kéo lại, học sinh đến trường nghệ thuật đa số đều xuất thân từ gia đình có điều kiện nên hầu hết đều đi giày kéo lại.
Sau khi Mục Kinh Trập phát hiện ra vào tuần trước, cô muốn mua nó cho chúng, nhưng bọn trẻ không muốn, nói rằng giày của chúng vẫn còn mới và chúng không cần mua.
Còn chưa mua đôi giày kéo lại, lũ trẻ lại đi dép khi trời mưa.
Từ quan điểm của thế hệ tương lai, những đôi dép nhựa này không đẹp chút nào, chúng còn không đẹp bằng đôi giày vải thêu của Thiệu Bắc, nhưng thời điểm này lại rất hiếm, rất nhiều người tự hào vì có một đôi dép xăng đan.
Ai bảo giày vải tự làm?
Nếu là con của người khác, chỉ sợ nghe nói mua dép xăng đan là vui muốn chết.
Nhưng không đứa nào trong năm đứa nhúc nhích, chúng nhìn nhau một lúc rồi nói.
"Mua cho em gái thôi. Chúng con là con trai, không đi dép xăng đan."
"Ừm, không nên phí tiền."
"Giày của chúng con vẫn chưa mòn."
Mặc dù vừa rồi chúng nghe thấy những lời đó, nhưng bọn chúng vẫn hiểu chuyện nói không cần, chúng chỉ nói là mua cho Thiệu Bắc.
Thiệu Bắc cũng nói: "Không, giày của con vẫn còn mới."
Không phải Thiệu Bắc không ghen tị hay buồn bã, cô bé cũng muốn tiết kiệm tiền.
Anh không muốn, cô bé cũng không muốn.
Mục Kinh Trập càng bị bọn nhỏ làm cho khó chịu, "Nói nhảm cái gì vậy? Đều phải mang, mùa hè nóng như vậy, hôm nay ta mua mỗi người một đôi, không cho phép các con từ chối."
"Chúng con thật sự không cần, không cần phí tiền." Thiệu Đông vẫn là cự tuyệt.
"Không lãng phí, mới là tháng sáu, nhiệt độ thực sự còn chưa tới, mua một đôi xăng đan đi cho mát, mùa hè mưa nhiều, đi xăng đan cũng không sợ trời mưa, mưa thì đi tắm, ướt bẩn thì cũng không sao, nên mua một đôi."
"Nếu không, những đôi giày vải này mỗi ngày dầm mưa sẽ rất dễ hỏng, đi giày ướt sẽ khó chịu, vô tình bị cảm lạnh cũng không đáng."
Mục Kinh Trập thuyết phục bọn nhỏ.
Nhìn thấy sự do dự trên mặt Thiệu Đông, cô trực tiếp nói thêm: "Mua bao nhiêu tiền, con cứ ghi vào sổ."
Cô đã nhìn thấy cuốn sổ kế toán của Thiệu Đông được giữ bí mật, nghiêm túc đến kĩ càng, một tuần ăn mấy quả trứng gà đều nhớ rõ.
Mỗi một chút lòng tốt mà cô dành cho bọn nhỏ đều được ghi lại tận đáy lòng và trong cuốn sổ ấy.
Thiệu Đông nghe xong lời này, rốt cục gật đầu, "Được."
Thì mua đi, đừng để mọi người coi thường mấy đứa em của cậu.
Thiệu Bắc vừa nghe Thiệu Đông nói đồng ý, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Đến cửa hàng giày, Mục Kinh Trập trực tiếp nói: "Chọn màu sắc và kiểu dáng con thích, rồi mang thử xem có vừa không."
Năm đứa trẻ nhìn nhau với đôi mắt lấp lánh, ông chủ nói chuyện phiếm với Mục Kinh Trập, "Mọi người mua nên tăng một hoặc hai cỡ, để năm sau và năm sau đi tiếp. Dép xăng đan rất bền, đi hai ba năm không đứt, đứa lớn đeo xong đến đứa nhỏ đeo."
Mục Kinh Trập này biết rằng mọi người trong thôn đều như vậy, nếu nó bị hỏng, có thể tìm một mảnh vụn và đốt nó bằng kẹp để tự sửa chữa, nhìn có chút mất thẩm mĩ nhưng mang vào thì không ảnh hưởng gì
Nếu tệ hơn nữa, hãy cắt quai gót chân và mang nó như một đôi dép lê, lại sử dụng thêm trong hai hoặc ba năm.
Có thể nói là rất tiết kiệm chi phí.
Thiệu Bắc nhanh chóng lấy ra: "Dì, con muốn đôi này."
Mục Kinh Trập nhìn thấy nó có màu xanh ngọc lục bảo.
"Con là muốn màu này?"
"Ừm, những bạn học khác có nhiều màu hồng, trắng và vàng, màu xanh thì ít hơn, nhìn thoáng qua một cái liền có thể biết là của con." Cô bé muốn là độc nhất vô nhị.
"...Được rồi."
Có lẽ là bị Thiệu Bắc khơi gợi, đám Thiệu Đông cũng đã chọn dép cho con trai, là màu xanh lá.
Có những chiếc màu xanh đậm, cũng một đôi màu xanh lá cây có màu đặc biệt khác, lý do giống với của Thiệu Bắc, đối với mọi người sẽ tạo điểm khác biệt.
Nhìn một đống màu xanh, Mục Kinh Trập trầm mặc.
Chúng cũng không biết màu xanh lục có ý nghĩa gì, thấy chúng thích, Mục Kinh Trập gãi gãi đầu, có thể cùng ông chủ mặc cả à nha.
Xanh là xanh.
Sau khi trả tiền, Mục Kinh Trập trực tiếp yêu cầu chúng đổi dép.
"Đưa cho ta đôi giày vải còn ướt, ta giữ hộ cho".
Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn mặc vào.
Thiệu Đông liên tục nói mình không sao, nhưng khi xỏ xăng đan vào mới phát hiện giày đã ướt sũng, bàn chân trắng bệch nhăn nhúm trong giày ướt.
"Lạnh sao?" Mục Kinh Trập nhìn thấy không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút liền mượn bà chủ nước nóng rửa chân.
"Về sau không được như này nữa? Bị cảm thì không sao, nhưng sơ sẩy một chút, nhiễm trùng thì không tốt đâu. Nước trên mặt đất đầy vi khuẩn bẩn thỉu."
Mục Kinh Trập cúi xuống kiểm tra chân của Thiệu Đông.
Thiệu Đông cả người cứng ngắc, vành tai đỏ bừng, "Không có."
Cậu từ nhỏ đến lớn không ít lần rửa mặt và rửa chân cho các em trai em gái của mình, từ khi cậu có nhận thức đến nay, không ai giúp cậu rửa chân cả.
Mặc dù là mùa hè, không coi là quá lạnh, nhưng chân ướt sũng rất khó chịu, sau khi rửa bằng nước nóng, chân có cảm giác dễ chịu, ấm áp, trong lòng cũng được sưởi ấm.
Thiệu Đông mang giày đi theo Mục Kinh Trập, vô thức giẫm lên những nơi cô đã giẫm lên.
Mục Kinh Trập không chú ý đến hành động nhỏ của cậu, lại nhìn chằm chằm vào Thiệu Bắc và Thiệu Trung đã lấy lại tinh thần.
Đôi mắt của Thiệu Bắc vẫn đỏ hoe, nhưng cô bé đã mỉm cười, đi tới đi lui, nhìn xuống đôi dép của mình.
Điều tương tự cũng xảy ra với Thiệu trung, vẫn luôn đuổi theo sau chị của mình.
Thiệu Tây và Thiệu Nam thì khá hơn một chút, nhưng trông chúng vẫn như đứa trẻ con, sau khi đi đôi giày mới, vẫn không nhịn được cúi đầu nhìn ngắm.
Buổi chiều trở lại lớp, các bạn học đều phát hiện Thiệu Bắc đã thay dép.
Bọn chúng nói chuyện với Thiệu Bắc và khen đôi giày mới của cô bé thật đẹp, Thiệu Bắc thì ậm ừ và phớt lờ đi.
Cô bé vẫn ghi hận trong lòng.
Cho đến khi một người bạn cùng lớp nói: "Tiểu Bắc, mẹ của bạn rất lợi hại nha, có thể đánh người. Bà ấy có biết võ công không?"
Trong mắt bọn trẻ, cú đá của Mục Kinh Trập giống như một bộ phim võ thuật.
Thiệu Bắc nghe xong, rốt cục phản ứng lại, cô bé ậm ừ nói: "Đúng vậy."
Cô bé không phủ nhận danh xưng mẹ của mình.
Sau khi được đưa đến trường nghệ thuật, hầu hết các bạn cùng lớp của cô bé đều được cha mẹ hoặc ông bà đưa đến, Thiệu Bắc hiếm khi gọi dì Mục Kinh Trập trước mặt các bạn cùng lớp trước khi cô bé chợt nhận ra điều đó.
Vì khen ngợi Mục Kinh Trập, Thiệu Bắc cuối cùng đã nói chuyện với họ, nói với họ rằng Mục Kinh Trập mạnh mẽ như thế nào, giỏi công phu như thế nào, ngay cả những người đàn ông to lớn cũng không thể đánh bại cô, bị cô quật ngã xuống đất.
Đường Mặc Linh, người đàn ông to lớn bị đánh gục ở phía xa, hắt hơi một cái thật mạnh.
Thiệu Bắc ở đây đang tổ chức một cuộc họp thổi phồng.
Bên kia, Thiệu Tây và Thiệu Nam cũng nghe mọi người nói về Mục Kinh Trập, nhưng lời nói lại không hay.
Một nam một nữ đang nói chuyện, người phụ nữ tóc xoăn, mặc váy, giơ ngón tay hoa lan lên, nói rằng Mục Kinh Trập quá mạnh mẽ, không nữ tính.
Người đàn ông mặc áo sơ mi Dacron, đeo kính, trông có vẻ trí thức, gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, cô ấy trông không giống phụ nữ chút nào."
Thiệu Tây nghe vậy nhíu mày, vừa định nói chuyện, liền thấy Thiệu Nam tiến lên một bước, đột nhiên vươn tay vỗ vỗ vào mông của người phụ nữ tóc xoăn, sau đó lùi lại hỏi một câu.
"Chú, sao chú lại đánh dì?"
Người phụ nữ tóc xoăn đột nhiên bị sờ mông, nghe được câu này liền giật mình.
Cô giơ tay tát người đàn ông đeo kính, "Đồ lưu manh."
- -----------------------------------------------------------
Trả bù 2 chap cho mn nha, tui lặn tiếp đây, 10 ngày nữa gặp lại mn sauuuu.