*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mất một chút thời gian trì hoãn, bữa tối của Mục Kinh Trập và hai đứa trẻ được giải quyết một cách tùy tiện, cũng may sau đó mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Buổi biểu diễn văn nghệ ngày 1 tháng 6 sắp bắt đầu, địa điểm biểu diễn là hội trường lớn nhất của huyện, phía trước là lãnh đạo, giáo viên các trường ngồi phía sau, còn có một số nhân viên đơn vị, sau đó là phụ huynh.
Trong huyện hiếm khi có náo nhiệt cho nên có rất nhiều người đến xem, không có chỗ ngồi thì họ ngồi trên sàn nhà hoặc đứng.
Những màn trình diễn sôi động như vậy vẫn còn rất xa lạ đối với bọn họ.
Khán phòng nhanh chóng chật kín người, nhìn thoáng qua đã chi chít toàn đầu người.
Thứ tự của các buổi biểu diễn được xác định bằng cách bốc thăm, Thiệu Bắc bốc được thứ tự khá muộn, cũng không tệ.
Không gian trong hậu trường có hạn, người diễn sau sẽ ra xem người trước biểu diễn, Mục Kinh Trập cũng ở phía trước, ôm Thiệu Bắc Thiệu Trung.
Trong huyện lần này cũng là rất tâm huyết, cục diện cũng khá tốt, cũng chọn ra được hai người trẻ tuổi làm người dẫn chương trình.
Hai người dẫn chương trình còn trẻ tuổi thoạt nhìn mười một mười hai tuổi, mới đầu còn có chút khẩn trương, sau đó dần dần trở nên ổn định.
Cô bé rất hoạt bát nhưng nói giọng hơi khó nghe, còn cậu bé thì điềm đạm, hai người phối hợp rất ăn ý.
Mọi người đều thích những đứa trẻ như vậy và đã dành cho chúng một tràng pháo tay sau khi chúng đi xuống.
Sau khi vỗ tay, Thiệu Bắc bí mật nói chuyện với Mục Kinh Trập.
"Dì, lần sau con làm người dẫn chương trình, hiện tại con không bằng bọn họ, nhưng sau này con sẽ lợi hại hơn."
"Được, ta tin con." Mục Kinh Trập cổ vũ.
Thiệu Bắc nghe xong liền thỏa mãn, ngoan ngoãn xem chương trình.
Các loại chương trình không nhiều, chỉ có hợp xướng, ngâm thơ, khiêu vũ, biểu diễn nhạc cụ, nhìn chung không tệ, trong đó có hai tiết mục khá xuất sắc, mọi người xem đều say mê.
Ngay sau đó đến lượt Thiệu Bắc và Thiệu Trung chuẩn bị.
Mục Kinh Trập cũng đi theo vào hậu trường để chuẩn bị, trong khi chờ đợi không tránh khỏi có chút hồi hộp, Thiệu Bắc thì vẫn hồi hộp nhưng có vẻ phấn khích hơn, còn Thiệu Trung lại không biết gì, có chút nhút nhát.
Cuối cùng cũng đến buổi diễn của Thiệu Bắc.
Cô bé ngẩng cao đầu bước về phía trước, đi được vài bước, phát hiện Thiệu Trung không có theo sau, vội vàng lùi lại và kéo Thiệu Trung lên lần nữa.
Cô bé kéo tay em trai, còn Thiệu Trung lại đang kéo một cây gậy dài hơn người trong tay.
Phía dưới phát ra tiếng phì cười vui vẻ.
Thiệu Bắc đang mặc bộ quần áo cổ điển mà Mục Kinh Trập may cho cô bé, bên trong có một chiếc màn chống muỗi, nhưng mọi người không biết điều đó, họ chỉ nghĩ rằng nó rất đẹp.
Mục Kinh Trập lo lắng che mặt và có chút xấu hổ.
Cái này là do cô cố ý thay đổi, trước đây khi lên thị trấn vì không có thời gian nên cô đã thay hoàn toàn bằng màn.
Chỉ là phim " Truyền thuyết về con rắn trắng"* vẫn chưa được phát sóng, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng cô bé đang đóng vai "con rắn trắng" khi thêm tấm màn che.
Đến huyện để tiếp tục tham gia cuộc thi, trang phục nhất định phải thay đổi, vì vậy Mục Kinh Trập thừa dịp dành thời gian để hoàn thành nốt bộ trang phục.
Thiệu Bắc và Thiệu Trung lại thêm một chút nội dung.
"Xin chào mọi người, con là Thiệu Bắc, đây là em trai của con Thiệu Trung, hiện tại chúng con sẽ biểu diễn cho mọi người xem tiết mục đánh ba chục tên Cốt yêu, con sẽ là Tiểu Bạch Cốt Tinh."
Sau khi Thiệu Bắc đứng vững, bắt đầu giới thiệu tiết mục, nói xong lập tức tiến vào trạng thái của Tiểu Bạch Cốt Tinh, biểu diễn sinh động.
Thiệu Trung nhìn Thiệu Bắc giật mình, vội vàng nhìn chữ viết trước mặt, chắp tay lại, đóng vai tiểu Đường Tăng.
Tiểu Bạch Cốt Tinh muốn ăn thịt tiểu Đường Tăng, nhưng lại bị Tề Thiên Đại Thánh nhìn thấu.
Khán giả bên dưới xem một cách thích thú, bởi đây là một chương trình mới lạ mà họ không ngờ tới.
Tất cả đều đang chờ đợi diễn viên mới đóng vai Tề Thiên Đại Thánh xuất hiện, không ngờ Thiệu Trung lại quay người lại, lật ngược chiếc áo choàng trên người, lật mặt sau có ghi Tề Thiên Đại Thánh, thế là đã trở thành Tề Thiên Đại Thánh.
Cậu bé cầm gậy lên, hét lớn một tiếng, đánh Tiểu Cốt Tinh, thấy cậu bé đánh rất mạnh, nhưng lúc sắp ngã, lại hết sức đề phòng.
Người phía dưới bật cười.
Thiệu Trung thấy bọn họ cười, không nhịn được mà cười theo.
Thiệu Bắc hận sắt không luyện thành thép, nhịn cười tiếp tục nói lời thoại: "Ta biến"
Khi cô bé trở lại sân khấu, trên đầu đeo một cặp tóc màu trắng có tai thỏ lớn, "Kỳ thật ta không phải cốt linh, ta là thỏ linh, ta sẽ không ăn ngươi, ta chỉ muốn cưới ngươi."
Tiểu Vũ vội vàng lật lại thân phận của mình, chắp tay nói: "Thí chủ không thể."
Trang phục trên người cậu bé vừa vặn đến cổ, phía dưới trống trơn, thuận lợi lật người đổi thân phận.
Một bên đóng Đường Tăng, bên còn lại đóng Tề Thiên Đại Thánh.
Quay là đổi sắc, quay bên nào cũng được.
Thiệu Bắc tiếp tục biểu diễn và nói lời thoại, Thiệu Trung lại lật áo khoác của mình lên, khẩn trương nhìn Thiệu Bắc kết thúc màn biểu diễn, rồi lao tới đánh con thỏ.
"Ta đánh ngươi."
"Dừng tay!"
Thiệu Bắc nhảy ra xa, "Ta không đánh nữa, hiện tại đi diễn một chuyện khác."
Khán giả dưới khán đài: "Hả?"
Nó thực sự hoàn toàn vô lý.
Ngay cả giáo viên đã từng xem buổi biểu diễn trong thị trấn trước đó cũng rất ngạc nhiên, trước đây đâu có như thế.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Thiệu Bắc trốn sau lưng Thiệu Trung, đặt chiếc kẹp tóc con thỏ lên đầu cậu bé, cởi bỏ bộ quần áo cổ trang trên người, hoàn thành việc thay đổi.
Khi Thiệu Bắc xuất hiện từ sau lưng Thiệu Trung, mọi người nhanh chóng phát hiện ra danh tính mới của cô bé—Na Tra.
"Na Tra!"
"Đây là Tiểu Na Tra!"
Ấn tượng của mọi người về Na Tra về cơ bản là đeo một cái yếm ở trước, đầu bóng, mặt bánh bao, mặc váy hoa sen, một cậu bé dễ thương trông giống con gái, tay cầm bánh xe gió và lửa*.
Thiệu Bắc không có bánh xe gió và lửa, nhưng có những yếu tố khác, băng quấn bụng hoa sen từ lâu đã được mặc trong trang phục cổ trang, cởi bỏ trang phục liền lộ ra.
Tiếp đó là Càn Khôn Quyển* được làm bằng những vòng tròn bằng tre, cây gậy gỗ ban đầu dùng để đánh ba chục linh hồn bằng xương đã trở thành Hỏa Tiêm Thương** của cô bé, tất thảy đều không lãng phí chút nào.
Sẽ không thiếu Hỗn Thiên Lăng, những mảnh vải đỏ sẽ phát huy tác dụng.
Tiểu Na Tra được Thiệu Bắc diễn rất sống động.
Thiệu Trung cuối cùng không phải biểu diễn, vì vậy cậu bé đã thổi sáo cho chị gái mình.
Sau khi biểu diễn xong, Thiệu Bắc đã kéo Thiệu Trung lại cúi đầu cảm ơn và khi cô bé chuẩn bị đi xuống, có một tràng vỗ tay lớn từ bên dưới.
Mọi người nhiệt tình gọi tên Thiệu Bắc Thiệu Trung, yêu cầu chúng tiếp tục biểu diễn.
Tên bị kêu càng lúc càng hét to hơn.
Thiệu Trung liên tục quay đầu lại sau khi bị kêu, lần lượt nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười.
Cậu bé còn quá nhỏ, ngốc ngốc đáng yêu, cũng không biết diễn xuất, thân phận thế nào cũng không quan trọng, chỉ đọc lời thoại, làm động tác theo yêu cầu, không so được với diễn viên sinh động – Thiệu Bắc- người cái gì cũng diễn y như đúc.
Nhưng vẻ ngoài của cậu bé có chút tương phản và dễ thương, nhìn nó thật buồn cười.
Sự kết hợp có một phản ứng hóa học tuyệt vời.
Kiểu bắt chước này cộng với trang phục biến đổi, kết hợp với biểu diễn sáo trúc, không ngoài tính toán làm cho mọi người rất bất ngờ.
Sau khi chúng đi xuống, tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục.
Không chỉ các vị lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu mà ngay cả người dân thành phố cũng gật gù bàn tán, thậm chí còn hỏi sư phụ đang cầm máy bên cạnh xem có chụp ảnh không.
Chúng đã xuống còn mang theo máy ảnh.
Thấy mọi người thích, Mục Kinh Trập cùng mọi người vỗ tay, hai tay đỏ bừng, chỉ cảm thấy vô cùng đắc ý.
Cô vui vẻ vào hậu trường đón Thiệu Bắc và Thiệu Trung.
Hoàn toàn không để ý đến Quý Bất Vọng ở giữa khán phòng.
Sau khi Quý Bất Vọng tạm biệt Mục Kinh Trập, bởi vì vẫn hiếu kì cô là ai, tâm trạng bứt rứt không rời đi.
Cũng không mong đợi để xem một màn trình diễn thú vị như vậy.
Còn thấy một cái đầu nho nhỏ tóc quăn.
Quý Bất Vọng xoa xoa đầu, sau khi màn trình diễn kết thúc, anh không thể không đi vào hậu trường.