Nấm đông cô cùng dưa cải đều được xào qua, rất thơm, tuy không phải bánh bao thịt nhưng to hơn và rẻ hơn bánh bao thịt.
Mọi người nghe thấy Mục Kinh Trập rao hàng, thấy ngon nên tranh thủ mua.
Đường Mặc Linh cũng cảm thấy bánh bao hấp ngon đương nhiên hương vị sẽ không tồi, trừ phi bọn họ thật sự không thích mùi vị của dưa cải và nấm đông cô, nếu không ăn xong sẽ nói rất ngon.
Nếu nghĩ rằng ăn mỗi bánh hấp không ngon, bạn có thể thêm một ít sữa đậu nành.
Sữa đậu nành nhà tự làm, ăn cùng thậm chí còn ngon hơn.
Người đi chợ toàn là người trong thôn, tôi biết bạn- bạn biết tôi, không nỡ ăn những đồ ngoài nhưng nghe ngon thì lại xúm nhau đến mua.
Vào cuối ngày, bán cũng không tệ lắm, tất cả bánh làm ra đã được bán hết.
Ngoại trừ việc người bán bánh bao luôn nhìn họ với ánh mắt vô hồn, những thứ khác đều rất tốt.
Lý Chiêu Đệ không ngờ lại có thể bán được, bà cao hứng đến mức không thèm khuyên Mục Kinh Trập không thể không lấy chồng.
"Nếu mỗi lần đến chợ đều có thể bán được như vậy, một năm có thể kiếm được rất nhiều tiền."
"Ừm, chúng ta cũng có thể bán chúng vào ngày họp chợ gần đây."
Họp chợ phiên ở thị trấn gần đó ai cũng có thể tham gia nhưng quãng đường xa hơn, mất cả tiếng đồng hồ.
Nhưng khoảng cách nhỏ này không phải là vấn đề lớn trong mắt những người nông dân chăm chỉ, vì vậy Lý Chiêu Đệ trực tiếp vẫy tay.
"Vậy thì đi bán!"
Con đường bán bánh bao bắt đầu từ mờ sáng đến tối mịt, đẩy chiếc xe ba bánh tự chế phải đi từ sáng sớm và tối mịt mới về.
Thế này trời vẫn còn ấm, nếu là mùa đông sẽ chết cóng.
Ngoài ra, phải chuẩn bị thêm rất nhiều, hai ngày này bán, đêm ngủ cũng chẳng được bao nhiêu.
Nhưng Lý Chiêu Đệ không có phàn nàn làm việc chăm chỉ, "Có việc gì làm mà chẳng khó khăn? Trồng trọt khó nhọc, bán bánh bao đã tốt rất nhiều, bán hàng vẫn có thể ngồi trong râm mà lấy tiền, điều này tốt hơn nhiều so với việc làm việc ngoài ruộng."
Mục Đằng thấy họ bận bịu liền giúp đỡ, vì vậy ngay cả Mục Hàn cũng đến phụ một tay.
Sau khi bán bánh bao được một tháng, Mục Kinh Trập đem các khoản tính toán qua một lượt, cô đưa một nửa cho Lý Chiêu Đệ, nhưng bà ấy không muốn lấy, vì vậy Mục Kinh Trập hết cách phải buộc bà cầm lấy.
"Mẹ, sau này con có việc bận, chỉ còn cha với mẹ bán, mẹ có thể giữ lại."
Có chút vốn liếng, Mục Kinh Trập tranh thủ thời gian lên thành phố nhập hàng.
Cô mua ít vải định may cho mấy đứa trẻ một bộ quần áo mới, trước đây chỉ có một bộ, không có gì để thay giặt.
Còn phải mua thêm giày, giày bọn chúng đeo nếu không phải nhỏ thì đã lủng lỗ.
Lần này, Mục Kinh Trập không quên làm một bộ cho Lý Chiêu Đệ, Mục Đằng và Mục Hàn.
Lý Chiêu Đệ trước đó đã xuýt xoa khen đồ áo của mấy đứa nhỏ, bà ấy chính là có một chút ghen tị, nhưng Mục Kinh Trập vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cô cảm thấy có lỗi vì lúc trước không may đồ cho người nhà.
Sau một chuyến lên thành phố, số tiền ít ỏi bán bánh bao vừa kiếm được đã tiêu hết.
Đổi lại thì thu hoạch khá tốt.
Mục Kinh Trập đến thành phố và đàm phán kinh doanh với những mối mới, lần này sau khi hoa cài đầu được giao, số tiền liền kiếm được trở lại.
Một bên kết hoa cài đầu, một bên theo Lý Chiêu Đệ đi bán bánh bao hai lần, sau đó Mục Kinh Trập quyết định tạm thời không bán bánh bao nữa.
"Mẹ, từ nay về sau chỉ có người cùng cha bán bánh bao, bán bánh bao bao lâu nay cũng quen rồi, mẹ làm được rất nhiều bánh bao, con thật sự không có đủ sức."
Công việc bán bánh phù hợp hơn với vợ chồng Lý Chiêu Đệ.
"Con không rảnh, ta đi giúp một chút, chuyện này cũng tốt, nhưng sau này con nhất định phải làm." Mục Đằng vẫn là nghĩ về sau.
"Cha, việc buôn bán ổn định, người và mẹ tiếp tục làm ăn cho tốt." Để tránh bà Mục tức giận.
"Con còn có rất nhiều việc phải làm, nguyên nhân chủ yếu là con đi rồi, mấy đứa nhỏ ăn uống gì cũng là vấn đề, không thể thường xuyên bưng bánh bao cho bọn nhỏ ăn được."
Mấy đứa Thiệu Đông cũng không có nhiều ý kiến, ăn bánh bao hấp cũng tốt, bánh bao hấp cũng rất ngon.
Nhưng Mục Kinh Trập không ổn chút nào.
Trong khoảng thời gian này, Mục Kinh Trập đối xử với bọn chúng rất tốt, Thiệu Bắc thân thiết với cô hơn, Thiệu Đông thái độ thay đổi và Thiệu Nam cũng mỉm cười.
Người duy nhất không thay đổi nhiều là Thiệu Tây, vẫn lạnh lùng quan sát, cậu cảm thấy rằng Mục Kinh Trập có tâm tư đen tối, mua chuộc lòng tin của mọi người.
Nếu Mục Kinh Trập biết rằng Thiệu Tây nghĩ như vậy về cô, cô có thể phải cười thành tiếng.
Tâm tư đen tối, mua lòng người hay gì đó, cô thực sự rất muốn có khả năng này.
"Tiểu Trung, đừng ngã."
Khi Mục Kinh Trập làm xong bữa trưa, cô nhìn thấy Thiệu Trung đang đuổi theo những chú gà con ở trong sân, vội vàng dặn dò hai ba câu.
Sau khi làm quen với thằng bé, Thiệu Trung cuối cùng cũng không từ chối Mục Kinh Trập nhiều như vậy, nghe xong khẽ gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, Thiệu Trung trở nên hoạt bát và dũng cảm hơn, nhưng thằng bé vẫn chưa nói chuyện.
Mục Kinh Trập đã nói chuyện với thằng bé rất nhiều, cũng cố gắng hướng dẫn thằng bé nói, nhưng không hiệu quả.
Cô cũng biết không nên vội vàng, gây áp lực quá lớn cho Thiệu Trung, nên chỉ có thể thỉnh thoảng trêu chọc thằng bé.
"Tiểu Trung, đếm xem còn con gà nào không."
Con gà vàng ươm vừa mới nở không bao lâu, lớn lên sẽ đẻ trứng vừa ăn cho cả nhà ăn, chính là Lý Chiêu Đệ đặc biệt ôm con gà mái lớn của mình đến.
Bây giờ đây là đã trở thành những người bạn chơi yêu thích của Thiệu Trung, thằng bé phải xem chúng mỗi ngày, cho gà ăn hai lần vào buổi sáng và buổi tối, biết cô không thích phân gà nên thằng bé sẽ không để gà con vô nhà, lỡ có thì sẽ được thằng bé dọn dẹp sạch sẽ.
Mục Kinh Trập giao cho thằng bé nhiệm vụ trông chừng gà, thằng bé nghe xong liền đếm cẩn thận.
Thiệu Trung chỉ tay đếm, nhanh chóng chạy đến chỗ Mục Kinh Trập, duỗi tay ra, giơ hai ngón tay ra hiệu có mười hai con gà con.
"Tiểu Trung thật lợi hại... Ồ, các anh của con đã học về, chúng ta ăn cơm trước đi."
Sau đó Mục Kinh Trập phát hiện ra rằng Thiệu Tây không trở về cùng.
"Thiệu Tây đâu? Đến phiên nó trực sao?"
"Không phải, là thầy giáo giữ lại."
"Thầy giáo giữ Tiểu Tây lại làm cái gì?" Mục Kinh Trập cau mày, "Lại là thầy dạy ngữ văn sao?"
Cô nhớ tới lần trước Thiệu Tây viết sai một chữ, bị phạt chép lại một trăm lần.
"Ừm."
"Lần này lại là lý do gì?"
"Không biết, thầy giáo chỉ giữ lại." Thiệu Đông lắc đầu.
"Dì à, thầy giáo đã mấy lần giữ anh hai lại." Thiệu Bắc ở bên bổ sung.
"Mấy lần? Ta tưởng chỉ một lần thôi."
Nhìn vẻ mặt của bọn chúng, Mục Kinh Trập biết chuyện xảy ra khi cô đi bán bánh bao, nhưng chúng không nói cho cô biết.
"Anh cả không cho con nói." Thiệu Bắc âm thầm liếc nhìn Thiệu Đông, nhỏ giọng nói.
"Ta đi xem."
Trong trường, tất cả học sinh đã chạy về hết, chỉ còn lại giáo viên ở lại.
Mục Kinh Trập tìm thấy lớp học của Thiệu Tây, vừa lại gần liền nghe thấy một âm thanh chát chát, hóa ra là thầy giáo đang đánh vào lòng bàn tay của Thiệu Tây.
"Ngươi có thể viết không? Ngươi có thể viết không?"
Mục Kinh Trập cũng biết thầy giáo này, tên là Trương Phi, dạy ngữ văn, anh ta là giáo viên nam trẻ tuổi duy nhất trong trường, có mối quan hệ rất tốt với nữ giáo viên trẻ tuổi duy nhất Mục Tuyết.
Trước đây gặp mặt tưởng rằng anh ta là một con người lịch sự nhã nhặn, như thế nào lại có bộ mặt khác ghê gớm thế này?
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thiệu Tây, Mục Kinh Trập vội vàng chạy tới.
"Dừng tay lại!"
Trương Phi quay đầu, cau mày nói: "Vì sao?"
Mục Kinh Trập tiến lên xem xét lòng bàn tay sưng đỏ của Thiệu Tây, "Sao lại bị đánh như vậy?"
Thấy sắc mặt cô thay đổi, Thiệu Tây cảm thấy xấu hổ, không muốn cô nhìn thấy, nhưng làm sao cậu có thể thoát ra được.
Đau đến mức tay đều run lên, không tránh ra được cũng vừa sốt ruột, khóc không ra nước mắt.