Chương 187: Máu mủ của Thiệu gia

Thiệu Kỳ Vân nhìn Thiệu Nam nói mấy câu đã thay đổi được cục diện, lập tức gấp gáp: "Vô duyên Vô cớ không có quan hệ máu mủ, tại sao Mục Kinh Trập có thể đối xử tốt với bọn con như vậy được, đó chắc hẳn là chị ta muốn lợi dụng các con đê kiếm tiền..."

"Đủ rồi!" Đến lượt Thiệu Tây bùng nổ: "Đến bây giờ còn nói lợi dụng chúng tôi để kiếm tiền, là các người lợi dụng để kiếm tiền mới đúng, cho nên mới có một màn như ngày hôm nay, Thiệu Kỳ Vân, chỉ bằng cô mà xứng với mẹ sao?"

"Các người công kích mẹ, nói xấu mẹ nhiều như vậy, còn không phải là vì mẹ không phải mẹ ruột, mẹ là mẹ kế thì có tội tình gì? Chẳng lẽ mẹ kế là có tội sao?"

Thiệu Kỳ Vân nghẹn lại: "Chị ta vốn dĩ là mẹ kế..."

"Mẹ kế thì sao? Có người dù là mẹ ruột hay bà ngoại cũng không bằng mẹ kế, lấy cái tư cách gì mà công kích mẹ? Không nói những cái khác, thôn Đại Đông này không có ai tốt hơn mẹ cả, các người ai cũng không thể làm được."

Thiệu Tây nói điều này, sắc mặt của Thiệu Kỳ Vân tái nhợt, lời vừa định nói ra liền bị ngăn lại.

Triệu Lan nắm chặt hai tay, nhìn về phía Thiệu Trung, nhìn thấy Thiệu Trung cũng đang tức giận nhìn bọn họ, trong lòng bị nghẹn lại, kéo Thiệu Kỳ Vân ra sau lưng, đối mặt với Thiệu Tây: "Thiệu Tây, ngươi mới kiếm được chút tiền nên cánh cũng cứng cáp rồi phải không? Ngươi đang chê ta nghèo phải không?"

"Mẹ kế thì có gì tốt, còn không phải cô ta kiếm ra tiền, lúc đầu ta nuôi các ngươi cũng không tốn nhiều tiền như vậy, nhưng ta thật sự cũng không có tiền..."

"Tôi biết bà sẽ lấy cái cớ này." Thiệu Tây cười lạnh một cái, không cho Triệu Lan cơ hội nói: "Không có tiền nên mới dùng tiền trợ cấp của cha tôi xây phòng mới, không có tiền mà có thể nuôi bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ thành bốn cái đầu lợn sao?"

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Phúc Lộc Thọ Hỉ đang xem náo nhiệt, Phúc Lộc Thọ Hỉ không ngờ vừa xem náo nhiệt vừa cười trên nổi đau của người khác lại bị trúng chiêu.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bọn nó cố gắng thóp bụng lại, nhưng hít mãi cũng vậy, toàn bộ mỡ đều không nhúc nhích, không có cách nào có thể xem nhẹ nó.

Nhìn Phúc Lộc Thọ Hỉ, không biết ai là người phá lên cười trước, nhận xét của Thiệu Tây rất đúng, cuộc sống của mọi người vốn dĩ rất bình thường, trẻ con lớn lên ăn cũng không được nhiều, suốt ngày lại chạy nhảy, vì thế mà trẻ con trong thôn cơ bản là đen và gầy.

Chỉ có Phúc Lộc Thọ Hỉ vừa béo vừa đen, không khác gì bốn con lợn.

Giống như thường lệ, trước mặt mọi người, anh cả Thiệu vốn không nói gì, sắc mặt ngượng ngùng có chút thay đổi, chị dâu Thiệu nghe thấy bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ bị gọi là mấy con heo cũng dừng lại: "Thiệu Tây, ngươi nói ai là bốn con lợn? Đám Thiệu Phúc chính là có phúc."

"Phúc... Phúc đều là ăn mà ra. Thiệu gia nói không có tiền nuôi con, lại có bốn đứa nhỏ có phúc, đều ăn đến nỗi có phúc, chỉ có chúng tôi là xui xẻo, gầy gò khô khan, đây là các người nói không có tiền nuôi sao? "

Triệu Lan nghẹn một cái: "Ta... " Bà ta hung hăng nhìn về phía chị dâu Thiệu: "Ngươi chỉ được cái lắm mồm."

Thiệu Tây nhìn bọn họ cắn nhau mà cười lạnh một tiếng: "Bị phát hiện mượn cớ không có tiền thì dừng lại đi, thôn Đại Đông ai mà có tiền? Ai mà không thắt lưng buộc bụng nuôi con, mẹ tôi lúc đầu không có tiền nhưng khi không một xu dính túi vẫn đối xử rất tốt với chúng tôi."

"Cho nên? Ngươi còn muốn đi theo cô ta gả đi đúng không? Đừng quên ngươi là máu mủ ruột thịt của Thiệu gia, Mục Kinh Trập cũng không phải mẹ ruột của ngươi! Ngươi thuộc về Thiệu gia chúng ta!" Triệu Lan nói xong còn ra vẻ đắc ý.

Vẻ đắc ý làm trái tim của Thiệu Tây đau nhói: "Chúng tôi không phải mẹ có ruột thì có tội sao? Chúng tôi còn hi vọng mẹ là mẹ ruột, còn về Thiệu gia..."

"Máu mủ của Thiệu gia, hừ..." Thiệu gia nhìn cánh tay của mình: "Nếu như có thể, chúng tôi rất muốn giống Na Tra, gọt xương trả cha gọt thịt trả mẹ, trả lại cho các người cái thứ gọi là máu mủ ruột thịt của Thiệu gia, các người thấy quan trọng, nhưng chúng tôi chỉ thấy ghê tởm mà thôi!"

Sau khi biết Thiệu Kỳ Hải không chết mà chỉ muốn bỏ rơi bọn chúng, ngòi nổ đã được chôn sâu trong lòng mấy đứa bé, hôm nay lại bị chèn ép, Thiệu Tây mới không nhịn được nói ra những lời như vậy.

Lời nói của Thiệu Tây vừa nói ra, bầu không khí liền yên tĩnh.

Bởi vì Thiệu Bắc từng đóng Tiểu Na Tra, đặc biệt là còn đóng đoạn kịch này, nên về cơ bản cả thôn đều được xem qua.

Thiệu Bắc khi đó diễn vai này, bây giờ lại nghe Thiệu Tây nói, một lần nữa lại đỏ mắt, mọi người nhìn Thiệu Tây Thiệu bắc rồi lại nhìn về phía Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, trong lòng lập tức chua xót.

Mấy đứa bé bị ép nói ra những lời như vậy, chắc hẳn đã rất khó chịu.

Bọn họ đều đau lòng, huống chi là Mục Kinh Trập, cô đứng chắn trước mặt mấy đứa nhỏ: "Triệu Lan, Thiệu Kỳ Vân, đừng ép bọn nhỏ nữa, chỉ cần tôi còn sống, hai người đừng nghĩ đến chuyện mang bọn nhỏ đi, nhân lúc tôi còn nói chuyện đàng hoàng thì mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

"Ngươi cảm thấy ngươi như thế nào sẽ không khách khí?" Triệu Lan bị lời nói của Thiệu Tây làm cho phát cáu, thấy không thể nói lại, bà ta liền giở trò, bị người khác chỉ trỏ nói vài câu còn không bằng có tiền xài.

Chỉ cần mấy đứa bé nằm gọn trong lòng bàn tay, bà ta sẽ có được tiền và cuộc sống sung túc.

Triệu Lan ỷ vào đông người, rướn cổ qua: "Ta biết Mục Kinh Trập, ngươi rất mạnh, nhưng hôm nay ta không sợ ngươi, ngươi có bản lĩnh thì qua đây gϊếŧ ta."

"Nếu ngươi không gϊếŧ ta, hôm nay ta sẽ mang bọn trẻ đi!" Triệu Lan dứt khoát nói, Thiệu Kỳ Vân bên cạnh cũng không nói gì, chỉ còn nước này thôi.

Nhìn hành động của bà ta, mọi người trong thôn bĩu môi, Thiệu Kỳ Dương mấy lần muốn chen vào, không nhịn được nữa, trực tiếp tiến lên chộp lấy Triệu Lan đang muốn đυ.ng vào Mục Kinh Trập.

"Đủ rồi, lúc trước cũng chính là bà không biết xấu hổ chia cắt bọn trẻ Thiệu Đông, bây giờ nhà cũng đã phân, bà ở đây làm loạn cái gì? Coi tôi là người chết sao?"

"Ngươi còn không phải người chết sao?" Triệu Lan xì một tiếng khinh thường: "Cút sang một bên!"

Anh cả Thiệu cuối cùng cũng nói một câu: "Em ba, đừng làm loạn nữa." Hắn hít một hơi thật sâu, khập khiễng đi tới, nhìn đám trẻ Thiệu Đông một cái thật sâu: "Thiệu Đông, cháu là người của Thiệu gia, trong người cũng chảy dòng máu của Thiệu gia, sao các cháu có thể nghĩ như vậy, ta..."

Hắn vỗ ngực, mặt mũi tràn đầy đau đớn: "Các cháu nói như vậy, ta biết phải làm như thế nào, các cháu để Thiệu gia ở chỗ nào, sau này ta làm sao có thể đi gặp em Hai, làm sao có thể gặp mặt tổ tiên."

Anh cả Thiệu còn muốn nói thêm, Mục Kinh Trập đã cắt ngang: "Chà, đồ bỏ đi rốt cuộc cũng lên tiếng, tôi còn tưởng rằng anh hôm nay vẫn núp sau lưng vợ ra vẻ đáng thương cơ, anh cũng đường đường là một người đàn ông, sao cứ giả bộ làm đóa sen trắng làm cái gì? Có ai cần anh phải ghê tởm sao?"

"Ở chỗ này, anh là người không có tư cách nhất để nói những lời đó. Dùng tính mạng của em trai để đổi lại căn nhà mới, dùng tiền của em trai để nuôi con của mình thành một đám lợn. Với huyết thống hèn hạ như vậy, anh thật sự nên lo lắng về việc Thiệu Kỳ Hải và tổ tiên sẽ nhìn mình như thế nào đi."

Những lời này của Mục Kinh Trập không cay nghiệt, nó là cảm xúc thật của cô, cô chán ghét Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, nhưng người mà cô coi thường nhất vẫn là tên hèn nhát anh cả Thiệu.