Thiệu Kỳ Vân lười nói chuyện, cứ như vậy kéo Triệu Lan đi, Triệu Lan đi theo mấy bước có chút do dự: "Ta vẫn đang nghĩ là có nên cho con tới làm ở nhà máy của nó không, dù sao thì vẫn tốt hơn là làm việc trong nhà hàng."
" Lúc trước cũng không phải mẹ đã nói qua, bọn họ cũng không đồng ý rồi sao?"
" Nhưng nếu nói thêm vài lần chắc nó sẽ đồng ý thôi."
Triệu Lan nói xong, Thiệu Kỳ Vân nhịn không được dừng lại, sau khi do dự một lúc, muốn quay lại tìm đám người Mục Kinh Trập, nhưng đã quá trễ.
Bọn họ đã đi rồi, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, Triệu Lan nhỏ giọng chửi rủa Thiệu Đông và bầy sói mắt trắng bên cạnh, còn Thiệu Kỳ Vân lại thẫn thờ nhìn bóng người bên cạnh Mục Kinh Trập.
Triệu Lan hoàn hồn, nhìn cô ta đang ngẩn người hỏi: "Con đang nhìn cái gì?" "
"Không có gì, chỉ là khá giống người quen..."
Thiệu Kỳ Vân hoàn hồn lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Chắc là do con nhìn nhầm mà thôi, cũng chỉ có nửa mặt..."
****
Mục Kinh Trập gặp Quý Bất Vọng ở ra vào rạp chiếu phim, khi Quý Bất Vọng đi ngang qua rạp chiếu phim, anh còn tự hỏi liệu mình có thể gặp Mục Kinh Trập không, không nghĩ đến ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô.
Trong đám người, nụ cười rạng rỡ của Mục Kinh Trập mơ hồ đập vào mắt anh.
"Kinh Trập!"
Quý Bất Vọng giơ tay hét to: "Kinh Trập, ở đây."
Khi anh đi qua để chào hỏi bọn trẻ Thiệu Trung, liền chú ý đến Lý Chiêu Đệ và những người khác, vội vàng lại chào hỏi họ.
"Chú, dì, rất vui được gặp hai người, con là Quý Bất Vọng."
Thiệu Kỳ Dương vất vả thoát khỏi cô gái nhỏ và đuổi theo ra ngoài, vừa ra đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Quý Bất Vọng, đang lấy lòng đám người Lý Chiêu Đệ.
Thấy bộ dáng của Lý Chiêu Đệ giống như rất hài lòng, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
"Đúng là bám dai như đỉa đói." Thiệu Kỳ Dương nghiến răng một cái, vội vàng tiến lên chào hỏi: "Quý tổng, sao anh lại tới đây? Tết không về nhà sao?"
Quý Bất Vọng cười nói: "Đã về rồi, tối hôm qua ở lại thủ đô, cùng cha đón năm mới, hôm nay vừa mới bay tới đây."
Trong tay anh vẫn xách theo hành lý, đúng thật là vừa trở về, lúc đi ngang qua rạp chiếu phim, nhớ đến phim của Thiệu Bắc sẽ chiếu, có thể sẽ gặp được Mục Kinh Trập, cho nên mới giật mình xuống xe, không ngờ có thể gặp được Mục Kinh Trập thật.
Đây có lẽ là thần giao cách cảm.
Quý Bất Vọng trong mắt chỉ có mỗi Mục Kinh Trập, hoàn toàn quên mất Thiệu Kỳ Dương đã hỏi anh.
Thiệu Kỳ Dương nhìn một màn này, hận không thể chạy lại bịt mắt đối phương: "Vất vả lắm mới tới năm mới, sao anh không ở lại nhà chơi thêm mấy ngày, vội vội vàng vàng trở về ngay làm gì?"
Quý Bất Vọng cuối cùng cũng nhìn qua phía Thiệu Kỳ Dương: "Cha tôi có việc phải làm, tôi ở đây cũng có người muốn gặp nên mới trở về."
Người mà anh muốn gặp là ai, không cần nói cũng biết.
Đã nói thì nói thẳng ra sẽ không hay, đứng trước mặt đám người Lý Chiêu Đệ nói ra lời này cũng quá bạo rồi.
Quý Bất Vọng vẫn khôn ngoan, không dám nói thêm lời nào nữa, thậm chí không dám nhìn Mục Kinh Trập nhiều, vội vàng ghi nhớ đặc điểm của Lý Chiêu Đệ, Mục Đằng và Mục Hàn, để cho lần sau gặp lại sẽ nhận ra, đỡ bị nói không coi ai ra gì.
Vì mắc chứng mù mặt, Quý Bất Vọng thường thường không chủ động chào hỏi mà đợi ai đó chào rồi mới nhớ ra đó là ai thông qua giọng nói và trí nhớ của mình, vì thế trước đó anh thường bị người ta nói là không coi ai ra gì, còn có người tìm đến cha của anh để kể lể.
Cha anh biết được tình huống đương nhiên sẽ không nói gì, Quý Bất Vọng cũng không để tâm đến lời nói của bọn họ.
Nhưng trong số những thứ khác, anh không thể làm thế với đám người Lý Chiêu Đệ, nếu không hậu quả sẽ rất khủng khϊếp, tốt nhất nên nhớ để có thể phân biệt được bọn họ trong đám đông, rồi tiến lại chào hỏi mới có thể an toàn.
Quý Bất Vọng từ nhỏ đã được dạy dỗ đến nơi đến chốn, Lý Chiêu Đệ với Mục Đằng nói chuyện với anh vài câu, đều cảm thấy chàng trai này rất biết nói chuyện.
Sau đó đoàn người dẫn theo Quý Bất Vọng cùng đi mua sắm.
Thiệu Kỳ Dương là người duy nhất cảm thấy việc Quý Bất Vọng đi mua sắm với họ là không hợp lý, chưa kể đến việc Lý Chiêu Đệ mua quần áo, Quý Bất Vọng còn dành trả tiền.
Đây vốn là điều mà Thiệu Kỳ Dương muốn làm, nhưng Quý Bất Vọng đã đi trước.
Nhìn Quý Bất Vọng đầy mưu mô, Thiệu Kỳ Dương càng cảm thấy trong lòng đầy bất an.
Sau khi mua sắm một lúc, Mục Kinh Trập và những người khác muốn về trước khi trời tối nên đã nói tạm biệt Quý Bất Vọng, Quý Bất Vọng rất muốn mời bọn họ nhưng cũng không dám mở miệng, chỉ nói rằng anh có thể lái xe đưa mọi người về.
Nhưng đã bị Mục Kinh Trập từ chối: "Anh hôm nay vừa ngồi máy bay trở về, nhất định rất mệt, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Quý Bất Vọng biết Mục Kinh Trập quan tâm mình, ấm áp gật đầu: "Được, cô trở về chú ý an toàn."
Nói xong, Quý Bất Vọng còn không quên lấy trong túi ra năm phong bao lì xì, đưa cho đám người Thiệu Đông: "Chúc các con tuổi mới."
Từ tối hôm qua anh đã chuẩn bị bao lì xì cho bọn trẻ, còn tưởng rằng không có cơ hội đưa cho chúng, không ngờ lúc này còn có thể đưa, điều này khiến Quý Bất Vọng rất vui mừng.
Bọn trẻ Thiệu Đông rất ngạc nhiên, chúng không ngờ rằng Quý Bất Vọng sẽ chuẩn bị bao lì xì cho chúng, bọn trẻ nhịn không được quay qua nhìn Mục Kinh Trập.
Quý Bất Vọng xoa đầu Thiệu Trung: "Không cần phải nhìn mẹ, cứ giữ nó, đây đều là phước lành, cũng là tâm ý của thầy."
"Cảm ơn thầy Quý."
"Không cần khách sáo, đọc xong sách thì tới nhà thầy đổi nữa, được không?"
"Dạ được."
Quý Bất Vọng và bọn trẻ vui vẻ nói lời tạm biệt, Thiệu Kỳ Dương đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt đầy phức tạp.
Trên đường trở về, Thiệu Kỳ Dương im lặng một cách khó hiểu, sau khi về đến nhà, Mục Kinh Trập chuẩn bị nấu cơm, anh giúp nhóm lửa, xách nước đổ đầy chum.
Đây là việc mà Thiệu Kỳ Dương sẽ làm mỗi ngày miễn là anh ấy ở nhà, Mục Kinh Trập rất khỏe, không cần anh ấy phải giúp xách nước, một mình cô vẫn có thể tự xách, nhưng Thiệu Kỳ Dương không nghe, nói rằng anh ấy sẽ không để cô tự xách nước khi có anh ấy ở đây.
Buổi tối sẽ đi xách nước đổ đầy chum, hoặc đổ đầy nước trước khi dậy sớm đi làm, nhà không có củi, lúc nghỉ ngơi sẽ đi mượn nhà hàng xóm con la để đi bổ củi.
Cho dù Mục Kinh Trập nói cô có thể làm hết việc nhà nặng nhọc, bao gồm cả công việc đàn ông làm, anh ấy cũng sẽ không để cho Mục Kinh Trập làm.
Mặc dù Thiệu Kỳ Dương thường xuyên không ở nhà vì tính chất công việc, nhưng anh ấy không phải không quan tâm đến mọi thứ, rất nhiều thứ ở nhà anh ấy đều rất để ý. Chẳng hạn như là quần áo, trước giờ quần áo của anh ấy chưa bao giờ phải để cho Mục Kinh Trập giặt, thậm chí nếu có thời gian, anh ấy có thể giặt cả quần áo của bọn nhỏ.
Đặc biệt là vào mùa đông, anh ấy thỉnh thoảng cũng sẽ giúp giặt áo khoác cho Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập đã quen với việc nấu ăn bằng củi, nhưng khói làm mắt cay xè, anh còn cố ý dựng một chiếc bếp lò ở trong nhà, bây giờ cũng không còn nhiều khói nữa, cũng không giống như trước, mỗi lần nấu ăn xong hai mắt đều đỏ ửng.
Mục Kinh Trập nấu ăn, anh mỗi lần ăn xong đều tranh rửa chén, không cần Mục Kinh Trập phải bận tay thêm nữa.
Mục Kinh Trập đều đã nhìn thấy tất cả những điều mà Thiệu Kỳ Dương đã làm, tất nhiên, những người trong thôn có lẽ cũng nhìn thấy, trước đây có một cô gái thích Thiệu Kỳ Dương.
Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Kỳ Dương cần mẫn, bất kể nhìn thế nào vẫn cảm thấy rằng anh ấy là một người đàn ông tốt đáng để giao phó, tốt hơn nhiều so với những người đàn ông trong thôn lúc bây giờ.
Đàn ông trong thôn cứ cho rằng mình là đàn ông, chẳng nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo bao giờ, cảm thấy đó là việc của đàn bà, đến gánh nước cũng không giúp.
Cho nên, Thiệu Kỳ Dương thật sự không nên cả đời không kết hôn, Mục Kinh Trập nghĩ nghĩ, không khỏi nói.
"Thiệu Kỳ Dương, cậu có biết tên của cô gái mặt quả táo hôm nay chúng ta gặp chưa? Cậu thấy cô ấy thế nào?"