Trong rạp chiếu phim tràn ngập tiếng khóc, Mục Kinh Trập khóc đến hai mắt sưng húp, không thể kìm lại được, sau khi bộ phim được phối thêm nhạc, nó dường như đã có hồn hơn, khiến người ta không thể kiềm chế được.
Vốn dĩ Thiệu Bắc diễn xuất rất tốt, ngay cả những vai phụ như Điền Hiểu Hiểu cũng được cô bé truyền cảm hứng để bùng nổ kỹ năng diễn xuất của mình. Dẫn đến hiệu quả tổng quát rất tốt, lại có thêm hiệu ứng nhạc phim của Thiệu Trung, bộ phim giống như hổ mọc thêm cánh*.
( Hổ mọc thêm cánh: là câu nói mang ý nghĩa vốn đã đang mạnh rồi lại được tiếp thêm sức mạnh, càng trở lên mạnh hơn.)
Mục Kinh Trập không biết những hiệu quả đóng phim của Thiệu Bắc mang lại trong cuốn sách, nhưng giờ đây cô đã bị cuốn vào trong đó.
Trên thực tế, hiệu quả thực sự tốt hơn rất nhiều so với những gì được nêu trong cuốn sách, dù sao Thiệu Bắc lúc này còn nhỏ như vậy, mới có sáu tuổi đã bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, điều này còn khó khăn hơn cả khi cô bé chín tuổi, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô bé quá hay, quá chuyên nghiệp, khiến mọi người rất ấn tượng.
Kết hợp với nhạc phim do Thiệu Trung sáng tác, một bên nghe nhạc, một bên xem diễn xuất của Thiệu Bắc, khiến mọi người bị cảm động lây, đó là lý do tại sao mọi người trong rạp chiếu phim về cơ bản đều khóc theo.
Kết thúc bộ phim, mọi người vừa lau nước mắt vừa cười đứng dậy, bởi bộ phim khiến họ cảm thấy ấm áp và hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Lúc này đa số mọi người đều chưa xem qua quá nhiều bộ phim, mức độ đánh giá cũng chưa cao, nhưng Mục Kinh Trập đã xem rất nhiều, cũng nghe rất nhiều phân tích phim, cho nên cô thấy rõ ràng được sự hữu dụng mà nhạc phim của Thiệu Trung mang lại.
Mục Kinh Trập cũng đã nghe rất nhiều bản nhạc cổ điển phổ biến, rất nhiều bản nhạc gây ấn tượng mạnh với người nghe, làm cho người ta mê đắm nó, nhưng không bản nào khiến cô cảm động như thế này, đặc biệt là với sự hòa hợp của điện ảnh.
Nhiều tập phim truyền hình hiện đại được phổ biến rộng rãi, ngoài những bài hát hay còn là nhờ sự hỗ trợ của cốt truyện, những bài hát khiến cốt truyện ăn sâu vào lòng người hơn, cốt truyện cũng tạo nên những bài hát đầy đủ hơn. Đó là một quá trình hỗ trợ lẫn nhau.
Âm nhạc của Thiệu Trung đã làm được điều đó, nhưng cậu bé còn quá nhỏ nên tổng thể có chút chưa chính chắn, nhưng tài năng thiên bẩm của cậu bé khiến âm nhạc của cậu trở nên khác biệt, độc đáo, đi sâu vào lòng người, vang vọng trong tâm hồn, lay động lòng người.
Thành tựu chung của cốt truyện phim thực sự khiến người ta cười thành tiếng, cho mọi người sự an ủi, nhưng cũng làm cho người ta đau khổ bật khóc, hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim.
Cốt truyện có vẻ sáo rỗng ở thời hiện đại, nhưng cách diễn giải lại khác.
Sau khi bước ra khỏi rạp phim, có thể nghe thấy những người xem phim thảo luận với nhau, nói rằng nhất định phải kêu người khác đến xem nó, bọn họ cũng không biết rằng cô gái nhỏ đã chạm vào trái tim bọn họ cũng đang ở đây.
Mục Kinh Trập không nghi ngờ gì, nếu đây là thời hiện đại, điều đó có nghĩa là bộ phim rất ăn khách.
Bây giờ thì không phải thời hiện đại, doanh thu phòng vé và mức độ truyền miệng có thể không bằng thời hiện đại, nhưng cô vẫn tin tưởng rằng bộ phim này rất nhiều năm sau sẽ trở thành một bộ phim kinh điển, thậm chí là ở thời hiện đại.
Bộ phim này chắc chắn là một sự thành công.
Mục Kinh Trập đang lắng nghe những lời thảo luận, lại nghe thấy một tiếng xin lỗi, vừa hoàn hồn liền nhìn thấy cô gái vô tình dẫm lên chân Thiệu Kỳ Dương.
Thiệu Kỳ Dương lắc đầu nói không sao, nhưng cô gái cũng không vội rời đi mà đi theo bọn họ một quãng đường, đỏ mặt nói chuyện với Thiệu Kỳ Dương, nói rằng cô ấy đang làm việc trong cửa hàng bách hóa, lúc trước đã từng nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương ở huyện thành, vừa rồi xem phim cũng ngồi sau bọn họ.
Cô ấy có lẽ đã nghe đám trẻ Thiệu Đông gọi Thiệu Kỳ Dương là chú, cho nên cũng khen với Thiệu Kỳ Dương rằng cháu trai và cháu gái của anh rất dễ thương.
Thiệu Kỳ Dương thuận miệng trả lời một tiếng, ánh mắt đều hướng về phía Mục Kinh Trập, mà Mục Kinh Trập nhìn thấy cô gái kia đang muốn bắt chuyện, liền tăng tốc cho bọn họ cơ hội nói chuyện.
Cô nhìn cô gái kia, gương mặt quả táo, trông rất đáng yêu, đi với Thiệu Kỳ Dương trông rất xứng đôi.
Thiệu Kỳ Dương vừa mới không để ý, lại phát hiện đám người Mục Kinh Trập đã đi xa, bởi vì đi quá nhanh, Mục Kinh Trập suýt chút nữa đυ.ng phải người, sau khi nói xin lỗi thì mới thấy hóa ra là người quen.
Là Thiệu Kỳ Vân lâu ngày không gặp, bên cạnh còn có Triệu Lan cùng khuôn mặt u ám, vừa thấy cô vẻ mặt của bọn họ liền thay đổi: "Sao các ngươi lại ở đây?"
Mục Kinh Trập nhướng mày: "Tôi đương nhiên là tới xem phim, hai người cũng đi xem phim sao? À, đúng rồi, Triệu Lan, bà diễn cũng không tệ."
Triệu Lan nghe vậy liền tức giận nói: "Không tệ cái gì, chúng ta xem phim hay không cũng không cần ngươi quan tâm."
Khác hoàn toàn với vẻ ngoài đầy mong chờ trước đó, trước khi phim chiếu lên, Triệu Lan rất mong chờ vào diễn xuất của mình, thế là bà ta tìm đến Thiệu Kỳ Vân ngay mùng một tết và nhờ Thiệu Kỳ Vân đưa bà ta đi xem.
Bà ta chỉ mong có thể đóng một bộ phim hay, không mong nhân vật tốt xấu, kết quả cuối cùng vai diễn bà ta đóng bị mắng, Triệu Lan chưa chuẩn bị trước đột nhiên bị đả kích, bà ta vốn dĩ còn muốn khoe với mọi người là bà cũng đóng phim. Nhưng sau khi mọi người mắng mỏ, bà ta không dám nói nữa.
Lý Chiêu Đệ trong phim cũng không khác là bao, bà ấy cũng bị mắng hai lần, nhưng tính tình của Lý Chiêu Đệ rất tốt, mọi người chỉ nói bà ấy diễn xuất dở khóc dở cười, còn đối với Triệu Lan chỉ có mắng chửi.
Triệu Lan tràn đầy niềm háo hức giấu diếm người trong thôn để đến xem, bây giờ lại tràn đầy tức tối, bà ta không ngờ lại gặp Mục Kinh Trập và những người khác.
Bà ta quay đầu định rời đi, nhưng vừa nói xong liền dừng lại, không khỏi lắp bắp hỏi: "Có thể bảo người đạo diễn kia xóa ta đi được không? Ta không muốn bị mắng, rõ ràng đây không phải là ta, tại sao lại mắng ta."
Mục Kinh Trập trong lòng thầm nghĩ đó không phải bộ dạng thật sự của bà ta sao, rồi nói: "Xóa không được, làm sao có thể đơn giản như vậy, tiền trước đó bà cũng đã lấy rồi."
"Ta trả lại tiền cho hắn không được sao?"
"Nói thì dễ, quay xong không phải muốn xóa là xóa được, bộ phim bây giờ đã được chiếu trên toàn quốc. Làm sao có thể xóa được? Việc này bà cũng đừng nghĩ tới nữa."
Mục Kinh Trập nhìn vẻ mặt táo bón của Triệu Lan, còn cố hỏi thêm: "Làm sao không muốn diễn nữa? Để mọi người nhìn thấy bà không phải rất tốt sao? Đến lúc đó, có lẽ cả nước đều sẽ biết bà"
"Loại nhận biết này thì có gì tốt, nói không chừng có một ngày ta sẽ bị đánh." Triệu Lan buột miệng nói ra, sau đó lại cảm thấy việc này hoàn toàn có khả năng.
Hiện tại bà ta cảm thấy chính mình rất may mắn vì chỉ xuất hiện trong chốc lát, mọi người đều không nhớ rõ, nếu không bị nhớ kỹ sẽ toi đời, đi trên đường cũng sẽ bị đánh.
Triệu Lan phóng đại, Mục Kinh Trập nghe xong cười khúc khích: "Không đến mức đó."
Miệng thì nói rằng điều đó là không thể, nhưng trên thực tế, nếu bà ta bị nhận ra, điều đó thực sự có thể, vai diễn tốt và khả năng nhập tâm quá mức sẽ khiến cả một diễn viên đóng vai tiểu tam xấu xa trong thời hiện đại còn bị mắng, huống hồ là bây giờ.
Bây giờ mọi người đều không biết vai diễn không phải diễn viên, cũng không biết có diễn hay không, chỉ nghĩ người xấu như vậy, nếu bị nhận ra nhất định sẽ bị đánh chửi.
Khi Mục Kinh Trập đang nói chuyện với Triệu Lan, Thiệu Kỳ Vân bên cạnh sắc mặt cực kỳ khó coi, đặc biệt là sau khi nhìn thấy mấy đứa trẻ, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Thiệu Trung, khi thấy Thiệu Trung nhìn mình, khuôn mặt cô ta càng trở nên u ám hơn: "Đi thôi, Mẹ."
Kể từ lần trước bị cảnh sát bắt đi từ trong thôn, Thiệu Kỳ Vân chưa bao giờ quay lại thôn, kể cả trong dịp Tết Nguyên đán, cô ta nhìn Mục Kinh Trập với ánh mắt căm thù.
Vì chuyện lần trước, cô ta bị mất việc làm, sau một thời gian khổ cực sống dựa vào trợ cấp của Triệu Lan, cuối cùng tìm được công việc phục vụ bàn trong một quán ăn nhanh ở huyện thành, mỗi ngày phải rửa mấy thau chén, Thiệu Kỳ Vân hận không thể bóp chết Mục Kinh Trập.
Trước đây ở nhà cô ta chưa từng phải rửa chén, tương lai muốn được gả cho một người đàn ông giàu có, kết quả bây giờ phải đi rửa chén qua ngày.
Dù có không cam lòng đến đâu, cô ta cũng phải kiếm sống cho tới khi tìm được một người chồng giàu có, bây giờ cô ta nghĩ đến việc sẽ hạ tiêu chuẩn giàu có xuống, nếu không sẽ không gả đi được.