Chương 167: Cẩu nam nữ

Mặc dù Mục Kinh Trập và Thiệu Nam đột ngột chuyển sang giường nằm khiến bọn móc túi trở tay không kịp, nhưng chúng vẫn không từ bỏ.

Trong đêm khuya, cả toa xe đều yên tĩnh, có hai người một trước một sau đi đến chỗ giường nằm, lợi dụng lúc không ai chú ý, mượn gió bẻ măng cầm hai cái bao, động tác rất thuần thục.

Thẳng một đường đi tới toa của Mục Kinh Trập, nhìn cái bao lớn dưới gầm giường, người mặc Áo Khoác Da đi phía trước nhanh chóng cầm lấy.

Kết quả là hắn không nhúc nhích được bao đồ, đồng bọn phía sau truyền đến một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, Áo Khoác Da quay đầu nhìn lại, thấy đồng bọn đang vật lộn với một người lạ mặt khác.

Là Thiệu Kỳ Hải đã ra tay, mặc dù chúng di chuyển nhanh chóng và giỏi ngụy trang, nhưng vẫn không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của Thiệu Kỳ Hải.

Nhìn thấy một số người có mắt như mù đến tấn công Mục Kinh Trập và Thiệu Nam, Thiệu Kỳ Hải đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ là không ngờ lần này gặp phải kẻ khó chơi, Thiệu Kỳ Hải không thể dùng một chiêu để hạ gục đối phương được.

Áo Khoác Da hừ một tiếng, không quan tâm ôm lấy đồ vật tính bỏ chạy, nhưng Mục Kinh Trập cũng bị kéo lên theo.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Mục Kinh Trập dùng dây thừng buộc túi đồ vào tay cô, dùng cách cũ trước đây, tuy có chút hơi khoa trương nhưng cô thậm chí còn buộc tay Thiệu Nam và tay mình lại với nhau, phòng hờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Mục Kinh Trập bị Áo Khoác Da ôm lấy túi đồ làm đánh thức, mặc dù vừa mới tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy Áo Khoác Da đang ôm gói đồ của mình, cô phản ứng lại rất nhanh, mắt còn chưa mở hẳn, nấm đấm đã vung ra ngoài.

"A..." Nắm đấm vung mạnh vào má trái của Áo Khoác Da, cơn đau dữ dội, trong nháy mắt hắn cảm giác có thứ gì đó bay ra khỏi miệng.

Hắn không ngờ rằng Mục Kinh Trập, một người phụ nữ trông gầy gò, yếu đuối và hiền lành, lại đấm ra một cú như vậy đâu.

Hắn còn chưa kịp nhìn thấy thứ bay ra, một nắm đấm khác đã nhào tới đánh vào má phải, Áo Khoác Da lại cảm thấy có thứ gì đó bay ra khỏi miệng.

Đau đớn khiến đại não của Áo Khoác Da phản ứng chậm hơn rất nhiều, hắn không nghĩ ra thứ bay ra ngoài là cái gì, chỉ cảm thấy miệng mình hình như có chút trống rỗng.

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, nắm đấm lại đánh tới, lần này là đánh vào bụng của hắn, Áo Khoác Da liền nhìn thấy khuôn mặt của Mục Kinh Trập càng ngày càng xa, vậy mà hắn đã bay lên rồi!!

Bay? Mãi cho đến khi Áo Khoác Da hoàn hồn, cả người bị đập mạnh vào thành xe và ngã xuống đất.

Lúc này, đồng bọn của hắn cũng bị Thiệu Kỳ Hải, người ở ngay đối diện, giữ chặt lấy không thể động đậy.

Giữa hai khuôn mặt đang nhìn nhau, có thứ gì đó rơi ra, mang theo vết máu, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.

Áo Khoác Da nhìn đi nhìn lại, cuối cùng nhìn thấy vật kia giống như một chiếc răng.

Áo Khoác Da đông sững người, đầu óc đờ đẫn của hắn nhận ra điều gì đó, chậm rãi di chuyển đầu lưỡi, tiếp đó liền cảm thấy trống rỗng.

Bên trái trống, bên phải cũng trống, Áo Khoác Da sau một lúc lâu mới phát hiện ra mình đã rơi mất mấy cái răng.

Nhớ lại thứ vừa rơi ra khi bị đánh lúc nãy, hắn rốt cuộc đã ý thức được, đó chính là răng của mình.

"A!" Áo Khoác Da phát ra tiếng kêu muộn màng.

Tên trộm còn lại bị Thiệu Kỳ Hải đè xuống đất chứng kiến

tất cả những điều này, nhìn người bạn đồng hành của mình, đột nhiên cảm thấy đau thay, nhưng hắn cũng rất may mắn, dù sao người đánh hắn cũng dùng thủ pháp thông thường, còn người phụ nữ kia, cô ấy nói không với võ thuật.

Làm sao có thể đánh như vậy chứ, quá ức hϊếp người.

Mục Kinh Trập hoàn toàn không biết tên trộm này đang nghĩ gì, cô cảm thấy mình không làm gì sai, trước đây cô rất cẩn thận bởi vì bản thân rất khỏe, để tránh đánh người trọng thương đến chết, cô sẽ luôn né các bộ phận quan trọng, chẳng hạn như mũi, mắt và thái dương.

Còn chuyện đánh đến rơi mấy cái răng như này thì cô cũng không phải là cố ý, là do lực quá mạnh cho nên cô cũng không kiểm soát được.

Sau khi đánh người, Mục Kinh Trập hoàn toàn tỉnh táo, cũng đánh thức Thiệu Nam dậy.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, có một tên trộm nhưng mẹ đã đánh hắn rồi, không có chuyện gì nữa đâu."

Mục Kinh Trập ngồi dậy, tiện tay bế Thiệu Nam lên, cẩn thận đi tới kiểm tra, thì cô thấy thêm một tên trộm khác và Thiệu Kỳ Hải đang đè hắn lại.

Thiệu Kỳ Hải đang đội một chiếc mũ có vành được ấn xuống rất thấp, bên dưới là một bộ râu, mặc dù không phải là râu quai nón nhưng nó đã che đi hầu hết các đường nét trên khuôn mặt của hắn.

Mục Kinh Trập không nhận ra Thiệu Kỳ Hải, đối với cô, Thiệu Kỳ Hải là một người đã chết, cho nên như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến hắn đầu tiên.

Thấy hắn giúp bắt trộm, Mục Kinh Trập vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều."

Nghe cô nói vậy, Thiệu Kỳ Hải hoàn hồn, lắc đầu không nói lời nào, nhìn người bên cạnh vẫn còn nằm trên mặt đất, hắn phải thừa nhận một sự thật, nếu không có sự giúp đỡ của hắn, Mục Kinh Trập có lẽ cũng tự mình xử lý hết bọn chúng.

Nhưng đây cũng là do bọn chúng ban đầu không có mang theo vũ khí trong tay, nếu không vẫn sẽ rất nguy hiểm.

Giống như tự ấn một cái, trong khe hở giữa các ngón tay có một lưỡi dao, trong túi giấu một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao đều được bọn chúng mài sắc, khi trộm đồ bất kể là vật liệu gì, đều có thể cắt mở bằng một cái vuốt nhẹ. Nếu nó được sử dụng làm vũ khí thì sẽ nguy hiểm biết nhường nào.

Vì vậy, nếu gặp phải kẻ trộm, cách tốt nhất là bạn không nên động thủ mà hãy gọi người có chuyên môn, an toàn là quan trọng nhất.

Nhưng Mục Kinh Trập dường như hoàn toàn không có khái niệm này, không nói gì trực tiếp động thủ, tốc độ còn rất nhanh.

Mặc dù cô rất mạnh, nhưng Thiệu Kỳ Hải vẫn lo lắng cho sự an toàn của cô, đang không nhịn được muốn nói mấy câu, hắn liền thấy Thiệu Nam trong vòng tay của Mục Kinh Trập đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt khó hiểu, Thiệu Kỳ Hải sững lại trong giây lát.

Chẳng lẽ là hắn bị nhận ra?

Hắn theo phản xạ cúi đầu, không nói nữa, lúc này người soát vé và bảo vệ cũng đã đến.

Sau khi Áo Khoác Da tỉnh lại, hắn ngay lập tức phàn nàn với bảo vệ: "Các người cũng nên bắt cô ta lại hỏi một chút, cô ta nhất định là một võ sĩ quyền anh, cú đánh của cô ta không hề giống người bình thường một chút nào, răng của tôi... hức.... "

Bởi vì không có răng, hắn nói chuyện có chút ngọng nghịu, cộng thêm bộ dáng thảm hại, không hiểu sao lại có chút buồn cười.

Nhân viên bảo vệ nhìn bọn chúng nhịn cười một chút mới nói: "Đừng nhúc nhích!" Bọn họ giữ hắn lại và đè xuống.

Tên trộm bên cạnh cũng lên tiếng cáo buộc Thiệu Kỳ Hải: "Các người phải điều tra kỹ hai người bọn họ, bọn họ không phải người tốt, cũng không mặc thường phục của các người? Đôi cẩu nam nữ này, hỗn đản, ức hϊếp người bình thường chúng tôi..."

Thiệu Kỳ Hải: "..."

Mục Kinh Trập: "..."

Cẩu nam nữ? Mục Kinh Trập liếc nhìn Thiệu Kỳ Hải, nhưng Thiệu Kỳ Hải lại cúi đầu không nhìn cô.

"Chớ nói nhảm." Bảo vệ đè bọn chúng xuống đất, nhích chân thì đạp trúng cái răng, lập tức nhìn về phía Mục Kinh Trập, ánh mắt có chút vi diệu.

"Tôi không nói nhảm, bọn họ cố ý lừa chúng tôi trộm đồ, sau đó đánh chúng tôi."

Mục Kinh Trập cảm thấy rất oan uổng: "Tôi không biết anh ta."

"Cô nói láo, cô không biết anh ta, anh ta sẽ canh ở đây bảo vệ cô sao? Tôi chỉ mới động thủ mà anh ta đã lao tới đánh, quá ức hϊếp người!"

Thiệu Kỳ Hải: "..." Không đúng, người này nói nhiều như vậy làm gì?

Mục Kinh Trập: "..." Cô nghi ngờ liếc mắt nhìn Thiệu Kỳ Hải, người này đang canh cho cô sao?