Vì vậy về sau nguyên chủ càng bắt chước điên cuồng, nhìn thấy Mục Tuyết có cái gì đều muốn cướp lấy, ngay cả đàn ông cũng muốn cướp, nhưng trừ trả thù ra thì cái gì cũng không có.
Lý Chiêu Đệ cũng vậy, chẳng lẽ bà trời sinh đã là cực phẩm sao? Không, Mục Kinh Trập nghe từ cuộc trò chuyện của những trong thôn và từ Mục Đằng, cô biết rằng Lý Chiêu Đệ trước đây không phải như vậy.
Sở dĩ bà ấy trở nên như vậy là sau khi lấy chồng sinh con, bà vì con mình mà dấn thân vào con đường cực phẩm, tất cả những điều này đều là do bà Mục và Mục Tuyết góp phần.
Lý Chiêu Đệ đã than trách hơn mười năm, tại sao đều là cháu gái Mục gia, vì cái gì mà Mục Tuyết và Mục Kinh Trập lại bị đối xử khác nhau như vậy, nghe câu nói ấy suốt mười năm, nguyên chủ liền biến nó thành chấp niệm sâu trong lòng mình, cô đã vô số lần muốn hỏi bà Mục là tại sao?
Bà Mục nhìn Mục Kinh Trập rơi nước mắt, thần sắc có chút thất thần, trong nháy mắt nhớ về thời thơ ấu, Mục Kinh Trập muốn lấy lòng bà ta, nhưng bị bị bà ta tàn nhẫn vung tay.
Về sau Mục Kinh Trập thay đổi, bà Mục thậm chí còn không thể nhận ra, nhưng lúc này bà tựa hồ tìm được cảm giác quen thuộc.
Bà Mục không nói gì, Đường Mặc Linh nhìn nước mắt trên mặt Mục Kinh Trập, trong lòng chấn động.
Lúc trước anh cũng nhận ra bà Mục thiên vị, nhưng anh không ngờ rằng Mục Kinh Trập phải trải qua một cuộc sống khổ cực như vậy, có lẽ vì nếm qua vị đắng của cuộc đời, cho nên cô mới đối xử tốt với đám trẻ Thiệu Đông đến thế.
Cảm nhận được sự tuyệt vọng và không hiểu của Mục Kinh Trập, giờ khắc này, anh cũng muốn hỏi thay cho Mục Kinh Trập, mà không chỉ anh có suy nghĩ như vậy, người trong thôn nghe xong cũng muốn hỏi một chút.
"Đúng, đều là cháu gái ruột, sao lại khác nhau như vậy?"
"Đúng vậy, Mục Tuyết cũng không phải cháu trai, nếu là cháu trai thì dễ hiểu, nhưng bọn họ đều là cháu gái, tại sao vậy?"
Bà Mục không ngờ Mục Kinh Trập lại hỏi những lời này, càng không nghĩ đến bà ta vẫn còn nhớ những chuyện này, bà ta coi đó là chuyện đương nhiên, nhưng nhìn thấy ánh mắt không tán thành của người trong thôn, nhất thời bị bế tắc.
Cả khuôn mặt bà kìm nén đến đỏ bừng, không nói nên lời, nhìn về phía Mục Kinh Trập với ánh mắt oán hận.
Nhìn thấy bà ta oán hận, Mục Kinh Trập bật cười một tiếng: "Không trả lời được sao."
Nói xong, Mục Kinh Trập đột nhiên nhìn về phía đám người: "Mục Tuyết, bà ấy không trả lời được, vậy chị tự nói đi, là tại sao?"
Câu nói này, nguyên chủ không chỉ muốn hỏi bà Mục, mà còn muốn hỏi Mục Tuyết.
Mục Tuyết ở ngay ngoài cửa, cô ấy đến sau, vừa đi tới liền nhìn thấy bà Mục đang đánh Mục Kinh Trập, lúc đấy cô ấy phải thừa nhận, trong lòng thật sự rất thoải mái, nhưng bây giờ lại bị Mục Kinh Trập kêu tên, Mục Tuyết cảm thấy rất khó xử.
Đương nhiên, cô cũng không trả lời được, bởi vì bà nội đối với cô ấy từ nhỏ đã rất tốt, cô ấy cũng cảm thấy mình khác biệt, nhưng lâu dần cũng thành thói quen, chưa từng cảm thấy có gì sai trái, cũng chưa từng nghĩ đến là tại sao, liền cho nó là chuyện đương nhiên.
Bây giờ Mục Kinh Trập ném câu hỏi này đến trước mặt, cô ấy thật sự nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nói ra cũng khó, Mục Kinh Trập đã nói nhiều như vậy, cô nói thế nào cũng thành sai.
Mục Tuyết sững sờ tại chỗ, lần đầu tiên trải qua cảm giác muốn chui xuống lòng đất.
Bà Mục đau lòng Mục Tuyết, không đành lòng để cô ấy khó xử: "Ngươi gọi Tiểu Tuyết làm cái gì, Tiểu Tuyết từ nhỏ đến lớn nhường cho ngươi còn chưa đủ sao?"
Mục Kinh Trập nghe vậy khịt mũi: "Nhường? Chị ấy nhường cho tôi cái gì? Những thứ tốt đều chiếm lấy, Mục Tuyết ngồi nhìn bà đánh mẹ tôi đến mỏi mệt thì mới nói một câu 'bà nội đừng giận, đừng so đo'. Đó là nhường sao?"
Có một số chuyện không nói thì tốt, nhưng nếu nói ra thì chính là trần trụi thô tục, trước đó đọc truyện ngọt sủng văn đều thấy sảng khoái, nhưng thực tế lại rất đẫm máu.
Mục Kinh Trập cười khẩy hết lần này đến lần khác, ánh mắt của những người trong thôn nhìn vào Mục gia đã hoàn toàn thay đổi, những gì Mục Kinh Trập nói khiến mọi người đột nhiên ngộ ra, đúng vậy, trước đó là do nhìn vào thái độ của bà Mục mà bọn họ ca ngợi Mục Tuyết hiểu chuyện, coi thường Mục Kinh Trập.
Nhưng thực tế thì sao? Mục Tuyết mỗi ngày đều bày ra dáng vẻ bị cướp đồ, nhưng thực tế từ nhỏ chưa từng chịu thua thiệt, cuộc sống trải qua rất tốt, mà những kẻ bị mọi người chê là ác nhân ác đức như Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ, từng ngày trôi qua càng thêm khốn khổ cùng cực.
Từng ánh mắt khác thường rơi xuống trên người Mục Tuyết, khiến Mục Tuyết cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cái này là cái gì? Không phải là đến nói về việc Mục Kinh Trập cướp mất Đường Mặc Linh sao? Tự nhiên lại nói về chuyện thiên vị là như thế nào?
Mục Tuyết không chịu nổi những ánh mắt như vậy, người có chút run rẩy, bà Mục trong lòng vô cùng đau xót: "Tiểu Tuyết, yên tâm!"
Bà ta nhìn Mục Kinh Trập: "Ngươi một mực vu oan Tiểu Tuyết làm cái gì? Người đối tốt với Tiểu Tuyết là ta, có cái gì thì cứ hướng về ta mà nói, ngươi còn dám so đo với Tiểu Tuyết, chỉ dựa vào ngươi mà dám so sao!"
"Tại sao tôi không dám? Tôi có chỗ nào kém chị ấy? Bà nói đi." Mục Kinh Trập lập tức hỏi.
Bà Mục theo phản xạ đáp: "Tiểu Tuyết trời sinh đã có phú quý phúc phận, ngươi sao mà so được!"
"Trời sinh phú quý? Phúc phận? Ha ha, chính là như vậy sao?" Mục Kinh Trập xua xua tay: "Cái gọi là phú quý, phúc phận không phải là do bà hút máu cả nhà rồi bồi đắp lên chị ta sao? "
"Nhìn lại chị ấy bây giờ, có cái nào không?" Mục Kinh Trập khịt mũi.
Bà Mục không nhịn nỗi nữa: "Con bé vốn đã có, còn không phải là ngươi hãm hại, cướp đi Đường Mặc Linh, nếu không con bé đã đi làm phu nhân nhà giàu, một đời ăn sung mặc sướиɠ, đều là do ngươi làm hỏng!"
Bà Mục càng nói càng tức giận: "Chính là ngươi hãm hại, ngươi còn không biết xấu hổ, cướp hết người đàn ông này đến người đàn ông khác của Tiểu Tuyết..."
"Tôi nói là tôi không có cướp!" Mục Kinh Trập nghiến răng cắt ngang lời nói của bà Mục: "Nói chuyện có lý đi, không phải là chị ấy không cần Thiệu Kỳ Hải sao? Sau khi chị ấy không cần, tôi mới tiếp cận, giống như trước đó chị ấy không thích bộ đồ nào liền vất đi, lúc đó tôi mới dám đi theo sau nhặt về, nếu không phải chị ấy từ bỏ, liệu có thể đến lượt tôi không?"
"Khi đó cả trái tim và ánh mắt của Thiệu Kỳ Hải đều hướng về chị ấy, sau lưng còn có một người bà nội tốt chống lưng, làm sao tôi dám cướp được? Nếu không phải chị ấy không càn, tôi làm sao có thể sống đến ngày cướp được anh ta? Có lẽ đã bị bà đánh chết từ lâu."
Hô hấp của bà Mục đều trì trệ, bởi vì lời nói của Mục Kinh Trập lại đúng, đúng vậy, tuy rằng bà ta mỗi ngày đều nói Mục Kinh Trập không biết xấu hổ, nhưng nếu không phải Mục Tuyết từ bỏ, bà ta đã đánh chết Mục Kinh Trập từ lâu rồi.
"Nói không được? Nếu không có gì để nói thì bỏ qua chuyện của Thiệu Kỳ Hải đi, bây giờ hãy nói về Đường Mặc Linh."
Mục Kinh Trập chỉ vào Đường Mặc Linh: "Bà luôn nói rằng tôi dụ dỗ Đường Mặc Linh, con mắt nào của bà nhìn thấy tôi dụ dỗ anh ta? Tôi có thể nói thẳng với bà, ngay cả khi đàn ông trên thế giới này chết hết, tôi cũng sẽ không yêu anh ta, vừa lòng bà chưa?"
Sắc mặt bà Mục tái xanh rồi tái nhợt: "Ai biết ngươi có đang nói dối để bao che không? Nói lời thề thì ai chẳng biết nói."
"Ồ..." Mục Kinh Trập ồ một tiếng: "Vậy bà định làm gì? Bà cũng không có chứng cứ mà chỉ nghe người khác nói, mở miệng liền sỉ vả tôi, chẳng lẽ tôi muốn chứng minh bản thân trong sạch, phải học theo người xưa treo cổ hay nhảy sông tự vẫn cho bà xem."
Bà Mục cho rằng mình làm vậy là đúng, nhưng bà ta còn chưa kịp nói ra thì người trong thôn không khỏi lên tiếng.
"Tại sao phải treo cổ tự tử? Đây là thời đại nào rồi, Kinh Trập, mọi điều mà cô nói, mọi người đều nhớ rõ."
"Không phải thì không phải, chúng tôi đều tin cô."
"Đúng vậy, cũng là bà ấy tìm tới, chúng tôi đều thấy rõ ràng." Lý Phương một bên cũng phụ họa nói.