Chương 25: Nhất định là rất đau.

Chu Tuấn Dân nhìn cha mình, thản nhiên nói: “Con thấy nó có ích nên để Hạ Ninh mua về.”

Chu Thụ nhìn Chu Tuấn Dân, không biết con trai mình còn sống được bao nhiêu ngày nữa, chỉ cần con trai muốn, mặc kệ là gì, ông cũng muốn thực hiện tâm nguyện của anh, cho nên Chu Thụ cũng không còn gì để nói.

Ông đành phải nói: "Đừng mang những thứ này về nhà nữa, chúng chẳng có tác dụng gì với con cả, con thích đọc sách, cha sẽ tìm cho con hai cuốn sách nữa..."

Chu Tuấn Dân: "Cha, không cần, con đọc quá nhiều sách rồi, bây giờ con muốn thư giãn một tí, xem thứ khác."

Chu Thụ nghĩ đến con trai mình toàn thân bất lực, muốn ra ngoài cũng tốn rất nhiều sức, thế nhưng cũng không thể mang rác về nhà.

Được rồi được rồi, ông sẽ không so đo nữa, dù sao so đo với con trai cũng vô dụng.

Tuy nhiên, chuyện Hạ Ninh đánh Triệu Mẫn, nhất định phải so đo.

Ông đột nhiên quay đầu lại nhìn Hạ Ninh, ánh mắt lạnh buốt.

Chu Thụ: “Sao con lại đánh Triệu Mẫn?”

Có người làm chỗ dựa cho mình, Triệu Mẫn rất đắc ý.

Hạ Ninh nói thẳng: “Con không đánh cô ấy.”

Cô nói một cách tự tin, Chu Thụ lại càng bất mãn.

"Làm người thì phải thành thật, đã làm chính là đã làm, đến lúc phải thừa nhận thì dũng cảm nhìn nhận lỗi lầm của mình.”

Hạ Ninh biết, đây là trò quỷ của Triệu Mẫn.

"Chú Chu, con không biết chú đang nói gì, con không đánh cô ấy."

Chu Thụ nắm lấy tay Triệu Mẫn, dưới cổ tay cô ta có một vết sẹo trông rất nghiêm trọng: "Con làm tay con bé bị thương, còn nói không đánh?"

Hạ Ninh nhìn về phía vết sẹo, cô nhớ kỹ, lúc Triệu Mẫn giật lấy chiếc kẹp tóc của cô, cô liền giật lại thứ đó, chỉ chạm vào tay Triệu Mẫn, không thể nào nghiêm trọng như vậy được.

Triệu Mẫn đang cố tình hãm hại cô?

Hạ Ninh: “Con không hề làm tay cô ấy bị thương, cũng không thể nào làm tay cô ấy bị thương như vậy được.”

Chu Thụ: "A Mẫn, con nói đi.”

Triệu Mẫn: “Hôm đó con đến đây, nhìn thấy trên mặt bàn có một chiếc kẹp tóc rất đẹp nên con cầm lên, không ngờ Hạ Ninh không đồng ý, đưa tay ra chộp lấy đồ, trực tiếp làm tay con bị thương."

Chu Thụ nhìn chằm chằm Hạ Ninh, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo, vẻ mặt như muốn nói, chuyện đã như vậy rồi, con vẫn nói mình không làm sao?

Hạ Ninh chăm chú nhìn vết thương trên tay Triệu Mẫn.

Cô có thể chắc chắn, ngón tay mình không thể làm ra vết thương này được.

Triệu Mẫn giơ cao tay, chứng minh vết thương của mình là do Hạ Ninh gây ra.

Chu Tuấn Dân dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm vào tay Triệu Mẫn.

Lúc Hạ Ninh và Triệu Mẫn động thủ, anh có mặt ở đây.

Lúc đó không thấy chảy máu, nhưng bây giờ vết sẹo lớn như vậy thì chắc chắn là có chảy máu rồi.

Chu Tuấn Dân hỏi: “Vết sẹo này lớn như vậy, nhất định là rất đau.”

Triệu Mẫn nhíu mày thật chặt, trên mặt lộ ra vẻ uất ức: "Anh ba, nhất định rất đau, em vẫn đang chảy máu.”

Mẹ cô ta đâm một cú thật mạnh, đúng là chơi liều, hại cô ta đau như vậy.

Chu Tuấn Dân gật đầu.

Hạ Ninh không nói chuyện, chỉ mím môi đứng ở một bên.

Cô muốn xem Chu Tuấn Dân định nói gì.

Chu Tuấn Dân: "Chảy rất nhiều máu sao?”

Triệu Mẫn đáng thương gật đầu: “Chảy máu, nhuộm đỏ quần áo của em.”

Triệu Mẫn càng đáng thương, nói càng nghiêm trọng, Chu Tuấn Dân càng gật đầu, giây tiếp theo anh nói: "Vết thương này không phải do Hạ Ninh gây ra."

Anh đột nhiên nói câu này, Triệu Mẫn vốn đang như gà mổ thóc, sửng sốt một chút, làm sao có thể?

Vết thương của cô ta rất nghiêm trọng mà!

Nghiêm trọng như vậy, còn nói vết thương của cô ta không phải do Hạ Ninh gây ra?

Triệu Mẫn đột nhiên kích động: "Anh ba, sao anh có thể nói như vậy? Anh có biết cô ta làm em đau tay đến mức nào không?"

Lúc này, Triệu Mẫn quay đầu nhìn Chu Thụ, trên mặt khóc lóc, bắt đầu kể lể: "Cha, cha nhìn anh ba kìa, có phải anh ấy có vợ rồi nên không cần em gái nữa không? Sao anh ấy lại nói như vậy chứ?"

Chu Thụ cau mày: "Lão tam, nói chuyện phải công bằng."

Chu Tuấn Dân: "Con nói điều này rất công bằng. Chuyện ngày hôm đó, con đều thấy cả, lúc cô ta rời đi, tay cô ta không hề chảy máu, làm sao Hạ Ninh có thể gây ra vết sẹo lớn như vậy?"

Hạ Ninh không ngờ Chu Tuấn Dân quan sát cẩn thận như vậy.

Trước khi xuyên sách, cô có thể ngồi vào vị trí CEO của một công ty hàng chục tỷ, chẳng phải cô đã từng trải qua việc bị người môi đỏ răng trắng hãm hại sao?

Hạ Ninh chắc chắn không sợ Triệu Mẫn.

Tuy nhiên, những gì Chu Tuấn Dân nói vẫn khiến Hạ Ninh cảm động.

Lời Chu Tuấn Dân nói chắc chắn có sức mạnh hơn lời giải thích của cô.

Cô nhìn Chu Tuấn Dân, vô thức chớp mắt.

Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Chu Tuấn Dân, khiến làn da của anh trông có vẻ không khỏe mạnh và trắng trẻo, nhưng Hạ Ninh càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này đặc biệt đẹp trai.

Triệu Mẫn sửng sốt, cô ta thực sự không ngờ Chu Tuấn Dân lại nói giúp Hạ Ninh, hơn nữa còn chọn ra trọng điểm, cô ta vội vàng nói: "Lúc ấy đúng là em không chảy máu, nhưng khi em bước tới cửa, máu bắt đầu chảy đầy đất, em cũng không phải loại người để tâm nhiều đến chuyện này nên cũng không quay lại. Anh ba, anh cho rằng em đổ lỗi cho cô ấy sao? Tại sao em phải làm chuyện như vậy?”

Chu Tuấn Dân cũng không có ý định nói thêm gì nữa, nhìn Chu Thụ: “Cha, cha có thể nhìn vết sẹo một chút, vết thương này tuyệt đối không phải do móng tay bình thường làm ra, có lẽ cha nên đi tìm một ít đồ sắt để thử tạo ra vết sẹo lớn như vậy."

Chu Thụ là trưởng thôn, nghe con trai nói như vậy, ánh mắt liền tối sầm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ông vẫn giữ mặt mũi cho Triệu Mẫn: "Chuyện của con gái, con nhìn nhiều thế làm gì? Còn nữa, nếu cảm thấy không thoải mái thì đừng ra ngoài. Vào nhà nằm đi."

Con trai làm cha đau lòng, lo lắng bệnh tình nghiêm trọng của con.

Nhưng hiện tại Hạ Ninh và Chu Tuấn Dân đã bị trói chung trên một con thuyền, anh cần phải dựa vào Hạ Ninh để loại bỏ độc dược trong cơ thể mình, đồng thời anh cũng cần tìm ra kẻ đã khiến anh đau khổ như vậy: “Cha, con sẽ vào, nhưng cha cảm thấy chuyện này ai đúng ai sai?"

Triệu Mẫn mím môi nhìn Chu Tuấn Dân.

Thấy Chu Tuấn Dân không quan tâm đến mình, cô ta đành phải đáng thương nhìn Chu Thụ, cầu xin Chu Thụ ủng hộ mình.

Tuy nhiên, Chu Thụ còn chưa mở lời, Chu Tuấn Dân đã nói: “Ngay từ đầu con đã nói con thích yên tĩnh, không thích ồn ào, cho nên sau này, người không thuộc về nơi này đừng tùy tiện tới đây, để con yên tĩnh.”

Chu Thụ tự nhiên nghe theo con trai mình, cho dù ông thương Triệu Mẫn nhưng cô ta cũng phải xếp sau con trai mình.

Ông gật đầu nói: “Được rồi, vì hai người có mâu thuẫn nên sau này cha sẽ không nhờ Triệu Mẫn mang đồ ăn đến cho con, kẻo con bé lại bị bắt nạt.”

Lời này đã cứu được thể diện cho con trai ông, cũng giúp Triệu Mẫn xả giận, nhưng trong lòng vẫn cho rằng Hạ Ninh bắt nạt Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn không hài lòng với kết quả này.

Nhưng cô ta không dám tranh cãi nữa, dù sao việc này là do mẹ cô ta làm, nếu tiếp tục tranh cãi, sau này bị phát hiện sẽ coi như xong.

Chu Thụ nói với Triệu Mẫn: "Chuyện này chúng ta không chấp tiểu nhân, đừng so đo với Hạ Ninh nữa, cha sẽ nhờ người tìm cho con loại kem tẩy sẹo tốt nhất."

Triệu Mẫn mấp máy môi, muốn nói chuyện.

Nhưng Chu Tuấn Dân lại nói: “Nếu không phục, cô có thể diễn lại hành động ngày hôm đó của mình để chứng minh mình bị Hạ Ninh làm trọng thương như thế nào...”