Chương 20: Tôi đã đồng ý chưa?

Họ không biết vứt những mảnh vụn vô dụng vào đâu nên đã vứt xuống mép mương.

Hồ Hữu Tài nói đống đồ đó đã bị vứt đi từ lâu, không cần tiền.

Nhưng đối với Hạ Ninh, nó có vai trò lớn, cô lo lắng nếu bị người ta phát hiện sẽ kêu cô trả lại, đến lúc đó một câu cô cũng không nói được, nhất quyết đòi mua rác!

Hồ Hữu Tài cảm thấy con dâu nhỏ như hạt đậu của Chu Thụ có lẽ là đang có tiền nhưng không có chỗ tiêu nên đến mua rác mà hắn đã vứt đi từ lâu.

Xem ra, Chu Thụ đã tìm được một cô vợ ngốc nghếch cho đứa con trai đoản mệnh của mình!

Hắn đại nhân đại lượng nói: "Nếu cô đã muốn, tôi sẽ bán với giá một đồng.”

Hôm kia, những người thu gom phế liệu đến thôn hỏi nhưng họ không muốn.

Bây giờ thu một đồng cũng coi như có ý nghĩa.

Hạ Ninh gật đầu, từ trong túi móc ra một đồng đưa cho Hồ Hữu Tài.

Sau khi trả tiền, đồ vật chính là của cô.

Sau khi Hạ Ninh trở về, cô dùng hai cái ky hốt rác, mỗi lần một gánh mang về nhà.

Cơ thể của cô quá nhỏ gầy, không thể gánh được cái sọt.

Trông Hạ Ninh như bị điên, cô chuyển toàn bộ rác mà người khác không muốn vào nhà mình.

Chu Tuấn Dân đã không còn bình tĩnh nữa!

Anh hỏi: "Em đang làm gì vậy? Tại sao lại chuyển những thứ đó vào?"

Hạ Ninh: "Tôi mua những thứ này."

Chu Tuấn Dân: "..."

Chẳng lẽ ra ngoài một lát đã trở nên ngu ngốc?

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đồ vật ở trên bàn, anh đột nhiên ngừng nói.

Vậy ra, cô mua những phế liệu này để gia công?

“Em muốn làm kẹp tóc à?”

Hạ Ninh gật đầu.

"Tôi muốn kinh doanh, trước mắt không có cách nào khác, chỉ có thể kinh doanh nhỏ."

Chu Tuấn Dân: "..."

Cô còn phải loay hoay như thế này bao lâu nữa?

Cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ loại hình kinh doanh này?

Tuy nhiên, anh vẫn còn có chút không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Hôm nay em lên thị trấn, chính là vì kinh doanh cái này?”

Hạ Ninh nhếch khoé miệng, nói: "Phải, tôi đã nhận được hai đơn rồi, mặc dù không nhiều nhưng đây là một khởi đầu tốt."

Chu Tuấn Dân nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, cũng không nói gì nữa, anh muốn xem cô có thể đi được bao xa.

...

Giữa trưa Triệu Mẫn lại tới, lần trước Chu Tuấn Dân đã bảo cô ta đừng tới nữa.

Thực ra cô ta không muốn tới đây vào buổi trưa, nhưng cha dượng đang ở nhà nên cô ta không thể không đến.

Trong giỏ có một đĩa thịt.

Cô ta đi đến bên ngoài, hét lớn: “Anh ba, cha bảo em mang một ít thịt cho anh.”

Chu Tuấn Dân đương nhiên không trả lời.

Hạ Ninh đang bận rộn.

Triệu Mẫn không gọi cô, cô cũng không muốn trả lời.

Trên bàn có vài chiếc kẹp tóc làm sẵn, lập tức thu hút sự chú ý của Triệu Mẫn.

"Đây là cái gì? Cô đang làm gì vậy? Đưa cho tôi một đôi."

Vừa nói xong, không có bất kỳ lời giải thích nào, cô ta đưa tay ra nắm lấy đồ trên bàn.

Sắc mặt Hạ Ninh đột nhiên lạnh lùng: "Cô đang làm gì vậy?"

Triệu Mẫn cầm lấy vật trong tay, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi thích, muốn lấy đi, cô không thấy sao?"

Hạ Ninh: “Tôi đã đồng ý chưa?”

Đối với Triệu Mẫn mà nói, cô ta không quan tâm Hạ Ninh có đồng ý hay không.

Triệu Mẫn: “Đây là đồ vật của nhà tôi, tôi cần sự đồng ý của cô làm gì?”

Hiện tại cô ta là con gái danh chính ngôn thuận của nhà họ Chu, đồng thời cũng là chủ nhân của nhà họ Chu, một người bị bán tới đây như Hạ Ninh có thể có được gì?

Dám nói những thứ này thuộc về cô?

Lại nói, Triệu Mẫn đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, chiếc kẹp tóc này là Chu Tuấn Dân đưa cho Hạ Ninh sao?

Nói đến đây, cô ta chợt cảm thấy tức giận.

Hạ Ninh càng tức giận hơn, Triệu Mẫn dựa vào cái gì mà diễu võ dương oai trước mặt cô?

Cô đột nhiên đứng dậy, vươn tay ra, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Triệu Mẫn cũng không nhìn thấy, chiếc kẹp tóc vừa lấy được đã bị Hạ Ninh giật lại.

Trước khi Hạ Ninh xuyên sách, cô đã đạt đai đen chín đẳng.

Cho dù thân thể của hạt đậu nhỏ này không phát huy được sức mạnh to lớn như vậy nhưng cũng đủ để đối phó với Triệu Mẫn.