Chương 18: Ngàn dặm mới tìm được một

Vốn còn đang trách Hạ Ninh đoạt mối làm ăn, bà chủ đột nhiên thay đổi ánh mắt, trong đầu bắt đầu tính toán, nói với mấy cô gái kia: “Các cô gái không nên gấp gáp, đã có người sản xuất, hai ngày nữa nhất định sẽ có để bán, hai ngày nữa các cô đến xem nhé."

Những cô gái đó đều rất thích thú với những chiếc kẹp tóc trên đầu Hạ Ninh, họ chưa bao giờ nhìn thấy những chiếc kẹp tóc đẹp như vậy ở thị trấn Bạch Khê.

Sau khi những người này đi xa, Hạ Ninh cười hỏi người chủ quán: “Chị gái, chị cũng nhìn thấy kẹp tóc của em, có hứng thú mua không?”

"Cô có hàng mẫu không? Cho tôi xem thử một chút?"

Hạ Ninh: "Trên đầu em chính là hàng mẫu."

“Vậy cô lấy xuống cho tôi xem một chút."

Hạ Ninh rút chiếc kẹp tóc trên tóc ra, đưa cho bà chủ.

Chủ sạp hàng hỏi: “Đẹp thật, năm mươi đôi bao nhiêu tiền?”

Hạ Ninh: "Một đôi 5 xu."

"Sao lại đắt vậy?"

Hạ Ninh: "Cái này là tự tay em làm, chị xem qua nguyên liệu đi."

Kẹp tóc làm từ da khá tốt, tạo hình tương đối mới lạ, trên thị trường bây giờ còn chưa có.

Hạ Ninh: “Kẹp tóc thép vốn không đáng bao tiền, đắt nhất chính là vật liệu và tay nghề, làm ra một đôi này cũng không tốn bao nhiêu tiền, lại thêm vật liệu, giá sỉ một đôi là 7 xu, thật sự không đắt."

“Nếu có 50 đôi trong một gói thì cũng là giá tiền này sao?”

Hạ Ninh: "Phải, thật sự không có cách nào khác. Giá của chúng em là giá xuất xưởng, chị có thể bán thêm."

“Được rồi, mang cho tôi một gói.”

“Sáng mai em đưa hàng cho chị được không?”

“Được.” Bà chủ suy nghĩ rồi hỏi: “Còn kiểu dáng nào khác không?”

Hạ Ninh nói thẳng: “Sáng mai em sẽ đưa cho chị xem qua những kiểu dáng khác.”

"Được."

Sau khi Hạ Ninh đi dạo một vòng trên đường, cô đi đến một cửa hàng lớn hơn.

Thấy ông chủ đang uống trà ở một bên, cô bước tới, trên tay cầm một cặp kẹp tóc, hỏi ông chủ có muốn kẹp tóc không.

Chủ cửa hàng lúc đầu muốn nói mình bán rất nhiều kẹp tóc, nên mua loại kẹp tóc nào, nhưng một giây sau, anh ta đã bị chiếc kẹp tóc trên tay Hạ Ninh thu hút, khứu giác kinh doanh tương đối linh mẫn, loại kẹp tóc này, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.

Hạ Ninh: "Đúng vậy, tôi đang nói về những chiếc kẹp tóc trên đầu tôi, là do xưởng của chúng tôi sản xuất, tôi đã hỏi ông chủ xem có muốn không."

"Mang lại đây cho tôi xem.”

Sau khi ông chủ xem xong, hỏi thăm Hạ Ninh về giá bán sỉ.

Hạ Ninh: “Sỉ 7 xu một đôi.”

“7 xu có đắt quá không?”

Hạ Ninh: "Ông chủ, ông xem, tay nghề và chất liệu đều không đắt chút nào, những tấm da này được nhuộm qua nhiều công đoạn, rất khó để làm ra những vật liệu như vậy."

Tất nhiên, đây là một loạt nguyên liệu thất bại!

Thật sự là ngàn dặm mới tìm được một!

Ông chủ hỏi: “Một túi bao nhiêu?”

Người thường xuyên lấy hàng cũng không dài dòng.

Hạ Ninh: “Sỉ từ 50 đôi.”

“Còn bán lẻ thì sao?”

Hạ Ninh: "Xin lỗi, tạm thời chúng tôi không bán lẻ, 50 đôi là bán sỉ."

"Vậy được rồi, mang cho tôi 50 đôi xem trước đi.”

Hạ Ninh tản bộ một vòng, thương lượng một thỏa thuận 100 đôi.

Sau đó cô đến cung tiêu xã, hỏi xem có tồn đọng kẹp tóc không.

Đây là kẹp tóc rẻ nhất, đơn giản nhất, không có màu sắc, cái gì cũng không có.

Lão Triệu là quản lý kho hàng của cung tiêu xã, năm ngoái cung tiêu xã quả thực có nhận được một lô kẹp tóc, nhưng do màu sắc không đẹp nên không bán được, đều trữ trong kho hàng.

Vừa nghe nói có người đang tìm chiếc kẹp tóc đơn giản nhất mà không ai muốn, ông lập tức mỉm cười hỏi Hạ Ninh: "Cháu muốn bao nhiêu?"