Chương 11: Văn Khúc Tinh quân hạ phàm

Hồ Tú Chi khổ cả một đời, bây giờ còn rơi xuống danh tiếng mẹ kế, vậy nên bà chỉ muốn con gái mình gả cho người tốt hơn.

"Mẹ đã nhờ cha sắp xếp cho con một suất học ở thị trấn trong học kỳ tới, chuẩn bị cho con xem mắt người ta, người ta là ông chủ lớn làm ăn trên trấn."

Triệu Mẫn cau mày nói, "Ông chủ lớn thì có gì tốt? Bây giờ học tập không phải là lựa chọn tốt hơn hay sao?"

Hồ Tú Chi có tính toán của riêng mình: "Nhà hắn có hai anh em, anh trai hiện tại đang kinh doanh, kiếm tiền, em trai đang học tập, thành tích tốt đến đáng sợ, nghe nói có thể thi đậu đại học 100%, người ta là Văn Khúc Tinh quân hạ phàm đấy."

Triệu Mẫn sùng bái những người học giỏi, cũng thích những người đẹp trai.

Thấy con gái không ngừng cau mày, Hồ Tú Chi nói: "Yên tâm, mẹ sẽ không làm tổn thương con đâu. Đến lúc đó, con hãy xem xét người anh trai trước, nếu không được thì xem xét người em trai. Điều quan trọng nhất là, cha hắn có chức vị cao hơn cha con!”

......

Hạ Ninh làm hai món và một nồi cháo.

Khi bày lên bàn, nhìn có vẻ đơn giản bình thường, cháo trắng thoang thoảng mùi gạo thơm, món rau được xào ngấm đầy hương vị.

Chu Tuấn Dân cảm thấy khẩu vị của mình hôm nay đã tốt hơn, sau khi ăn một bát cháo cùng mấy cọng rau xanh, anh cảm thấy tinh thần rõ ràng hơn.

Chu Tuấn Dân: “Tối nay em có thể nấu một phần giống như vậy.”

Hạ Ninh gật đầu.

Chu Tuấn Dân xắn tay áo, chồng bát đĩa lên nhau, hình như là chuẩn bị đi rửa bát?

Hạ Ninh: “Tôi làm được mà.”

Chu Tuấn Dân: “Em nấu nướng, tôi rửa bát là chuyện bình thường.”

Chủ yếu là do hiện tại anh cảm thấy mình có thể cử động được, anh muốn cố gắng một chút.

Hạ Ninh cũng không tranh nữa.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể biến mình thành một người giúp việc thật.

Chỉ là, động tác của Chu Tuấn Dân rất chậm, nhưng tình huống này so với hôm qua thì đã tốt hơn rất nhiều, hôm qua ăn xong liền không thể cử động, hôm nay anh có thể rửa hai cái bát, hai đĩa dưới sự điều khiển của ý chí.

Có tiến bộ, nhưng lúc làm xong việc này, anh cảm thấy rất mệt mỏi, muốn chợp mắt một lát.

Chu Tuấn Dân nhờ Hạ Ninh hai mươi phút nữa gọi anh dậy.

Hạ Ninh: "Tôi biết rồi."

Thời điểm Chu Tuấn Dân ngủ trưa, Hạ Ninh đang ở trong sân.

Đột nhiên, bên ngoài hàng rào có âm thanh thưa thớt.

Hạ Ninh nhìn sang, phát hiện Hạ Tuyết và Hạ Khải đang cúi người trốn sau hàng rào, xuyên qua kẽ lá, lặng lẽ gọi cô: "Chị cả."

Hạ Ninh nhanh chóng bước ra ngoài, hai người trước mặt cô đều bị lửa than hun đen, trông bẩn thỉu như mèo mun.

Cô nhíu mày hỏi: “Sao hai đứa lại biến thành dạng này?”

Hạ Tuyết nói: “Chị, mỗi ngày bọn em đều phải nấu cho heo ăn và nhóm lửa.”

Một đứa 10 tuổi, một đứa 8 tuổi, bây giờ hai đứa trẻ này phải không ngừng làm việc nhà!

Hạ Ninh nghĩ tới cốt truyện trong sách, hai chị em lớn lên như củ cải nhỏ vì lâu ngày không được cung cấp chất dinh dưỡng cần thiết, hơn nữa, bà Hạ không cho hai đứa đi học, em trai Hạ Khải chỉ có thể chăn trâu, lúc Hạ Tuyết mới 15 tuổi, cô bé đã bị bà nội lòng dạ hiểm ác bán cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, sau này cô bé trở thành công cụ sinh con, sinh 8 đứa trẻ liên tiếp.

Hạ Khải không ai quan tâm, cả đời cậu không lấy được vợ, sau này lâm bệnh, không cẩn thận ngã xuống sông chết đuối.

Nghĩ đến số phận bi thảm của họ, Hạ Ninh cảm thấy mình nên tiếp quản hai chị em.

Hạ Ninh vẫy tay nói: "Các em vào trước đã, chị làm chút gì đó cho hai đứa ăn.”

Hạ Khải mở túi áo như hiến bảo vật, lén lút giấu mấy củ khoai lang vào trong.

“Chị cả, chị hai và em đi ra ngoài ruộng tìm cái này.”

Những củ khoai lang to to nhỏ nhỏ, có củ còn không lớn bằng ngón tay cái, bị bỏ lại trong đất, phải đào lên mới tìm được, cũng bởi vì thế, mọi người lười nhặt, nhưng hai đứa trẻ lại rất vui vẻ nhặt, thậm chí còn muốn chia cho chị cả.

Nghĩ đến số phận tương lai của hai người, Hạ Ninh nhìn nụ cười trên mặt họ, cảm thấy rất đau lòng.