Một câu "nhỏ máu nhận thân" của Tiêu Hoài khiến cả ngự thư phòng im bặt. Mẫn phi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó khóc lóc nói với Hoàng đế: "Thân thể tôn quý của Hoàng thượng sao có thể chịu thương!"
Thần sắc của Hoàng đế không thể giải thích, y có chút do dự. Dù sao là nhi tử của mình, còn cần phải nhỏ máu nhận thân chứng minh xem có phải nhi tử của mình hay không, không còn chuyện nào mất mặt hơn chuyện này. Nhưng biểu tình hoảng loạn của Mẫn phi khiến y càng thêm kiên định.
Y quay đầu nhìn Tiêu Hoài, dù sao chính hắn là người nói ra chuyện nhỏ máu nhận thân.
Tiêu Hoài tiếp nhận ánh mắt của y, nói: "Thần nhìn thấy trong một cuốn sách cổ, nhỏ máu nhận thân có thể chứng minh có phải là người thân hay không, còn về phần có làm hay không, còn phải xem quyết định của Hoàng thượng."
Ý tứ rất rõ ràng, ta chỉ đưa ra gợi ý, cuối cùng muốn làm như thế nào thì phải xem chính ngươi.
Nói xong, hắn trở về chỗ ngồi ngồi xuống, sau đó cầm chén lên uống trà. Hoàng đế nheo mắt nhìn hắn, sau đó nói: "Kiểm tra đi, Tiêu Khang Thịnh mang chậu nước tới đây."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng vâng một tiếng, nhưng hắn chưa từng thấy cách nhỏ máu nhận thân, cũng không biết dùng loại nước nào, liền quay đầu hỏi Tiêu Hoài: "Định Quốc Công, nô tài không biết nên dùng loại nước nào."
Tiêu Hoài đặt chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: "Đương nhiên, dùng nước sạch sẽ nhất."
Nói xong, hắn nhìn ra bên ngoài. Hôm qua đổ một trận tuyết lớn, mặc dù bên ngoài ngự thư phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, nhưng vài góc của mái hiên bên ngoài vẫn còn trắng xóa, phản chiếu ánh sáng mặt trời, thiêng liêng đến lạ thường.
Tiêu Khang Thịnh nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức nói: "Nô tài hiểu rồi."
Có loại nước nào sạch sẽ hơn nước tan từ tuyết trắng?
Hắn bước nhanh ra ngoài, tự mình lấy một cái bát ngọc, sau đó phái người dựng thang, hắn giẫm lên thang trèo lên mái hiên, vươn tay vơ một ít tuyết vào bát ngọc. Cái lạnh thấu xương khiến hắn rùng mình.
Cẩn thận cầm bát ngọc xuống, sau đó chạy vào ngự thư phòng. Nhưng nhìn tuyết trong bát hắn lại có chút khó xử, tuyết này phải biến thành nước mới có thể dùng được!
Hắn lại nhìn Tiêu Hoài, nhưng lúc này Tiêu Hoài đang cụp mắt xuống không biết đang nghĩ cái gì, hắn không dám quấy rầy, cuối cùng chỉ có thể cầm bát ngọc đựng đầy tuyết trong tay, nhìn tuyết tan từng chút từng chút một.
Đây là một quá trình khá dài, nhưng mỗi một người có mặt tại hiện trường dường như đều vô cùng nhẫn nại, im lặng không nói một lời mà chờ đợi. Qua một lúc, Tiêu Hoài đứng dậy hành lễ với Hoàng đế nói: "Thần cho rằng, mời vài vị thái y đến sẽ công bằng hơn."
Hoàng đế nghe hắn nói xong thì trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói, "Mời thái y đến."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng cầm bát ra khỏi ngự thư phòng, phía tiểu thái giám đi gọi thái y tới. Hắn lại quay vào phòng tiếp tục làm nóng tuyết. Trong ngự thư phòng có vài chậu than, nhiệt độ cũng không thấp, cộng thêm nhiệt độ thân thể của Tiêu Khang Thịnh, tuyết trong bát ngọc chầm chậm tan chảy.
Đúng lúc này, hai vị thái y đi tới. Hoàng đế không giải thích gì, trực tiếp nói: "Đi kiểm tra xem nước có vấn đề gì không."
Mặc dù thái y không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có Thái phó, Mẫn phi và Đại hoàng tử đang quỳ gối trong ngự thư phòng, không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện lớn.
Hai người đi tới trước mặt Tiêu Khang Thịnh, cầm lấy bát ngọc cẩn thận nhìn kỹ, nhúng ngón tay vào nước rồi cho vào miệng nếm thử, ngoại trừ hơi lạnh một chút thì không có gì bất thường.
Sau khi kiểm tra xong, hai người họ cúi xuống bẩm báo với Hoàng đế, "Bẩm Hoàng thượng, nước không có chút dị thường nào."
Hoàng đế ừm một tiếng, duỗi tay rút một cây kim ra, đâm vào ngón trỏ, máu theo vết thương chảy xuống. Tiêu Khang Thịnh vội vàng giơ bát ra, một giọt máu nhỏ xuống bát nước.
Tiếp theo nên đến Đại hoàng tử, nhưng hắn ta lại co rúm người lại, lắc đầu, không muốn hợp tác. Hoàng đế thấy vậy, căn bản xác định đỉnh đầu y đã xanh ngắt, y giận dữ hét lên: "Người đâu, đè hắn xuống lấy máu."
Vừa dứt lời, hai thị vệ đi vào, một trái một phải đè Đại hoàng tử lại, Tiêu Khang Thịnh đưa bát ngọc cho một vị thái y, còn hắn nắm lấy tay của Đại hoàng tử, chuẩn bị đâm tới.
"Hoàng thượng," Mẫn phi quỳ xuống lê lết vài bước đến trước bàn Hoàng đế, khóc lóc nói: "Hoàng thượng, không thể làm vậy, nếu Đại hoàng tử làm chuyện nhỏ máu nhận thân này, nó chính là Hoàng tử bị nghi ngờ huyết thống, Hoàng thượng ngài làm vậy sau này nó làm sao còn mặt mũi gặp người khác được chứ."
"Chỉ cần chứng minh là nhi tử của trẫm, làm sao không có mặt mũi gặp người?" Vẻ mặt Hoàng đế âm trầm nói.
Mẫn phi lại quỳ dưới chân Hoàng đế, "Hoàng thượng, thật sự không thể kiểm tra, Hoàng thượng..."
Mẫn phi cứ quỳ dưới chân Hoàng đế mà khóc lóc, Tiêu Khang Thịnh không biết phải làm sao. Những người khác trong ngự thư phòng dường như đều đang chờ Hoàng đế lên tiếng.
Tiêu Hoài nâng chén thưởng trà, nhìn tình huống lộn xộn này, có chút không kiên nhẫn “bộp” một tiếng, đặt tách trà lên bàn, phát ra âm thanh giòn tan.
Sau đó liền có một tiểu thái giám đi vào, đi đến trước mặt Tiêu Khang Thịnh và thái y, khom người nói với thái y: "Để nô tài cầm bát."
Thái y đưa bát cho tiểu thái giám, tiểu thái giám cầm bát đưa cho Tiêu Khang Thịnh. Tiêu Khang Thịnh lại liếc nhìn Hoàng đế, thấy y trầm mặt không nói, suy nghĩ một lát, sau đó nắm lấy tay Đại hoàng tử đâm kim vào.
Một giọt máu từ ngón tay của Đại hoàng tử rơi xuống bát, sau đó giọt máu từ từ lan rộng, nhưng lại không hợp nhất với máu của Hoàng đế.
Tiêu Khang Thịnh, tiểu thái giám và thái y thấy vậy, vẻ mặt đều hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi, Hoàng đế nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, giơ chân đá Mẫn phi ra, đứng dậy nói: "Làm sao vậy?"
Tiểu thái giám vội vàng cầm bát đi tới trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế cúi đầu, thấy hai giọt máu đã lan rộng trong bát, phân biệt rõ ràng mà trôi nổi trong nước.
Còn gì mà không hiểu nữa chứ?