Thái tử nhìn nàng. Ánh mắt trong trẻo của nàng phản chiếu ánh nến, dường như ẩn chứa cả bầu trời ấm áp.
Y không nói một lời, chỉ thu bàn tay đang đè trên trán về, coi như ngầm đồng ý.
Tần Tranh đặt những ngón tay thon của mình lên trán y, dùng một lực không mạnh không nhẹ để ấn, hỏi: “Đau chỗ này sao?”
Thái tử nhắm mắt lại, “ừm” một tiếng. Lọn tóc dài của y xõa xuống, nhẹ nhàng phất qua mu bàn tay của Tần Tranh. Lành lạnh, nhưng cũng mang theo cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Tuy thời điểm không thích hợp lắm nhưng Tần Tranh thầm nghĩ tóc thái tử thật đẹp, vừa đen vừa bóng, lại rất mượt mà.
Tuy cơ thể này tóc cũng rất nhiều, không lo bị hói nhưng sợi tóc vừa mềm vừa mảnh, không có cảm giác giống dải lụa dài như của thái tử.
Một người nhắm mắt dưỡng thần, một người chuyên chú mát xa, căn phòng lại chìm vào im lặng, thỉnh thoảng có vài liếng “lèo xèo” khi bấc nến cháy. Bóng của hai người in trên vách tường lại kề sát vào nhau.
Xoa được một lúc, thái tử đột nhiên lên tiếng. “Được rồi.”
Tần Tranh thu tay về, hỏi: “Có đỡ hơn chưa?”
“Đúng là có hiệu quả.” Thái tử nói xong thì nhìn thẳng vào mắt nàng. “Sao nàng lại biết thứ này?”
Tần Tranh đoán trước kia thái tử phi sẽ không bao giờ xoa đầu cho thái tử nên bèn trả lời: “Trước kia mẫu thân thϊếp cũng hay bị đau đầu, thϊếp làm theo cách đại phu chỉ để xoa cho bà ấy.”
Thái tử thu mắt về, không hỏi nhiều nữa, chỉ bảo: “Khuya rồi, đi nghỉ thôi.”
Nến trên bàn cũng sắp cháy hết, không cần phải đi tắt.
Hai chiếc chăn thừa Tần Tranh đã mang cho Lư thẩm nên không thể ngủ dưới đất được nữa. Sau khi đỡ thái tử lên giường, nàng vốn định bảo y ngủ bên trong nhưng y lại ngồi ở đầu giường không nhúc nhích.
Tần Tranh đành lên tiếng. “Tướng công, người ngủ bên trong đi. Người bị thương, nửa đêm có chuyện gì cần thϊếp dậy cũng dễ hơn.
Thái tử không nhúc nhích, chỉ nói: “Ngủ trong đi.” Sau đó đưa ra lý do Tần Tranh không thể phản bác: “Trại này không an toàn, ta sợ lại có người đến.”
Y ngủ bên ngoài ít ra còn rút kiếm kịp, còn nàng thì chỉ có nước bị người ta cắt cổ.
Tần Tranh luôn rất trân trọng tính mạng của mình. Nàng cởi giày, bò lên giường, gần như là nằm dán vào tường. Nàng ngủ không ngoan lắm, lỡ như bất cẩn đυ.ng trúng vết thương của y thì tội lỗi quá.
Thái tử nhìn dáng ngủ dính sát vách tường, người thẳng đờ của nàng bèn nói với chất giọng của cảm xúc: “Chăn không có lớn đến vậy.”
Đợi thái tử nằm xuống, Tần Tranh mới ý thức được y nói thế là có ý gì.
Vì tiết kiệm vải, chăn trong trại này không lớn lắm, gần như trải là là vừa đủ che kín chiếc giường.
Nàng nằm sát tường, sau khi thái tử nằm xuống, nàng chỉ dính được một góc chăn.
Lúc này, ngọn nến trên bàn đã cháy hết, nó phát ra một tiếng “xèo” rồi cả căn phòng chìm trong bóng tối.