Nàng vội thu mắt về, ngượng ngùng nói: “Trại chủ sắp xếp một đại thẩm qua chăm lo chuyện ăn uống nhà cửa của chúng ta, phòng bên không có chăn mền, thϊếp sang lấy chăn mền qua đó.”
Thái tử khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Người làm vốn là y đề nghị với Lâm Nghiêu. Chuyện hợp tác đã thỏa thuận xong, đương nhiên y sẽ không để Tần Tranh phải vất vả lo chuyện cơm nước.
Đôi tay của nàng chỉ nên đυ.ng vào son phấn như trước đây thôi.
Tần Tranh nhận ra trên mặt y có vẻ mệt mỏi và bực dọc thì dè dặt hỏi: “Tường công có thấy khó chịu ở đâu không?”
Thái tử nhắm mắt lại, xoa đuôi chân mày. “Đau đầu.”
Y đã đánh giá cao thân thể này. Chỉ một liều thuốc tăng cường hiệu quả thôi, chẳng những phát sốt mà còn bị đau đầu nữa.
Nếu là cơ thể của y trước kia thì sớm đã thích nghi được.
Thái tử càng nghĩ đến thân thể này thì lòng càng thấy bực dọc khó chịu.
Thể chất không đủ mạnh khỏe, da thịt không đủ rắn chắc, nội lực không đủ chữa thương, gầy gò như con gà rụng lông, ngay cả hai phần thực lực của y trước kia cũng không phát huy được.
Tư chất như thế mà còn làm thái tử, đám con cháu này đúng là vô dụng, thảo nào Sở Quốc lại diệt vong.
Tần Tranh hoàn toàn không hay biết nỗi phiền muộn trong lòng thái tử, thấy sắc mặt của y khó coi thì cứ tưởng y bị đau đầu dữ dội. Khoảng thời gian này nàng đã chứng kiến khả năng chịu đựng kinh người của thái tử, có thể khiến y thốt ra hai chữ đau đầu thì không phải là đau vừa đâu.
Tần Tranh ôm chăn mền dưới đất đi ra ngoài, nói: “Thϊếp mang chăn mền cho Lư thẩm rồi về xoa cho người.”
Không lâu sau, Tần Tranh quay trở lại, thái tử vẫn duy trì tư thế nàng nhìn thấy trước khi đi.
Nàng đóng cửa lại, đi đến bên bàn, nói: “Tướng công, để thϊếp xoa đầu cho người nha?”
Trước kia mỗi khi thức đêm vẽ thiết kế công trình, dùng đầu óc quá nhiều, đầu nàng cũng bị đau. Sau này nàng học được một liệu pháp mát xa từ người bạn học trung y của mình, mỗi lần đau đầu xoa bóp một chút thì đỡ được rất nhiều.