Hỉ Thước biết lúc này nàng cần được ở một mình nên nói: “Chắc phu nhân cũng đói rồi, để tôi xuống bếp lấy ít thức ăn cho phu nhân.”
Tần Tranh cố nở nụ cười, bảo: “Cảm ơn nàng.”
Khi ra ngoài, Hỉ Thước tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người họ. Tần Tranh nhìn thái tử một lát, rầu rĩ nói: “Lần trước các thái y đều nói người không sống nổi nhưng người vẫn tỉnh lại, lần này cũng có thể chống chọi được chứ?”
Mặt thái tử không có chút sinh khí nào, đôi môi cũng khô đến mức nứt nẻ.
Tần Tranh cầm bình trà trên bàn lên, rót ly nước ấm, cẩn thận đút cho y nhưng phần lớn đều chảy ra ngoài. Nàng hơi nản. Nghĩ đến việc thái tử sẽ chết, sống mũi bỗng thấy cay cay.
Từ lúc xuyên không đến nay, thái tử vẫn luôn dẫn nàng chạy trốn.
Nếu lần này thái tử không thể qua khỏi, sau này nàng phải làm sao đây?
Giữa lúc đau buồn này, Tần Tranh càng cảm thấy hoang mang.
Lúc họ rời khỏi Biện Kinh, phủ Tần Quốc Công đã bị quân phản loạn bao vây, không biết bây giờ tình hình thế nào rồi. Trong sách, Thẩm Ngạn Chi là người bảo vệ phủ Quốc công, nhưng đó là vì thái tử và thái tử phi đều chết trong cung, quân phản loạn không còn sự uy hϊếp nào nên mới nhắm một mắt, mở một mắt.
Bây giờ nàng và thái tử đều trốn thoát, phía Biện Kinh nổi cơn gió tanh mưa máu thế nào không biết nữa.
——
Kinh thành.
Một thanh niên tuấn tú bước lên những bậc thềm bằng đá cẩm thạch trước ngự thư phòng với sắc mặt tái nhợt, bộ quan phục màu đỏ thẫm thắt đai ngọc trên người hắn toát lên vẻ thanh tao quý phái.
Trong cung, thái giám tổng quản vừa được tân đế đề bạt ân cần chào hỏi: “Thẩm thế tử đến rồi à, bệ hạ đang đợi ngài trong điện đấy.”
Thẩm Ngạn Chi lãnh đạm gật đầu, lướt qua hắn đi vào trong điện. Thái giám tổng quản vẫn nở nụ cười, hoàn toàn không có vẻ gì là bất mãn.
Thái giám tổng quản biết người này đang được bệ hạ trọng dụng. Hôm thành bị phá, hắn vung kiếm chém chết huynh đệ ruột thịt của bệ hạ nhưng vẫn không bị giáng tội, ngược lại còn được cho là nghiêm minh, khen ngợi hết lời.
Trời vẫn còn sớm nhưng trong điện đã chong đèn. Thẩm Ngạn Chi nhìn lướt qua hai hàng giá nến phải chừng mấy trăm cây, ánh mắt lóe lên vẻ trào phúng.
Hô hào là triều trước xa hoa vô đạo, mình chỉ nghe theo mệnh trời mới mưu phản nhưng sau khi đoạt được giang sơn, chẳng phải cũng là những chuyện không khác gì hôn quân triều trước sao?
Hắn cụp mắt xuống, ẩn giấu mọi cảm xúc, cúi người hành lễ. “Vi thần tham kiến bệ hạ.”
Lý Tín trên ngai vàng ngẩng đầu lên khỏi bản tấu chương. Hắn vừa vào tuổi trung niên, để bộ râu quai nón gọn gàng. Khóe mắt đầy những vết chân chim hơi xếch lên như mắt chim ưng, lúc nhìn người khác ánh mắt cũng sắc bén như lưỡi đao.
“Thẩm ái khanh đến rồi à.” Hắn tạm gác bút, thổi thổi phong chiếu thư vừa viết xong, nói: “Việc truy tìm thái tử và thái tử phi đã có manh mối gì chưa?”
“Thần vô dụng.” Tấm lưng đang cúi của Thẩm Ngạn Chi lại cong thêm một chút. “Đêm đó xe ngựa của Nghĩa Vương điện hạ chở thái tử phi ra ngoài cung, thần nghe tin lập tức đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước, tuột lại phía sau. Chiếc xe mà thần tìm thấy không có thái tử phi. Mấy ngày nay tuy đã tra khảo thân tín bên cạnh Nghĩa Vương điện hạ nhưng vẫn chưa hỏi được manh mối gì.”